Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 614: Liều Một Phen!

Kiếm ý!

Diệp Huyền thấy hiếu kỳ, thế nên bước chân của hắn nhanh hơn. Hắn đi tới trước một cung điện, nhìn từ ngoài vào thì cung điện này cực kỳ xa hoa, thế nhưng bây giờ chỉ có vẻ hoang vu.

Còn phía trước cung điện này là một nam tử trung niên. Nam tử trung niên mặc một bộ áo hoa lớn, mái tóc xõa ngang vai, đầu hơi ngửa lên nhìn về phái chân trời, ánh mắt mờ mịt.

Thần Hoàng!

Nam tử trung niên trước mắt hắn chính là Thần Hoàng.

Còn giữa chân mày của Thần Hoàng có một luồng kiếm quang, luông kiếm quang này nhắm thẳng vào mi tâm của hắn, không biết bao nhiêu năm qua đi nhưng không hề tiêu tán.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Thần Hoàng, bây giờ vị Thần Hoàng này đã hoàn toàn không còn hơi thở, đã vẫn lạc.

Chỉ có điều thân thể của đối phương dẫu trải qua vô số năm tháng nhưng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Giản Tự Tại im lặng.

- Xã Tắc ấn ở trong cơ thể hắn, hủy thân thể hắn đi, ấn này sẽ tự bay ra!

Diệp Huyền nỏi:

Cứ như vậy, sau khi im lặng một lúc, Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:

Giản Tự Tại nói:

- Giản cô nương, làm vậy không được hay cho lắm?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Hủy thân thể hắn đi?

- Đã rất rất nhiều năm.

- Giản cô nương, hắn vẫn lạc đã bao nhiêu năm rồi?

Diệp Huyền không hỏi lại.

- Người đã chết rồi, thân thể có lưu lại cũng làm được gì? Còn nữa, ngươi không hủy thân thể hắn đi thì làm sao nhận được Xã Tắc ấn và truyền thừa của hắn?

- Hắn bị một vị kiếm tu giết chết?

Diệp Huyền lắc đầu:

Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn nói:

Giản Tự Tại lạnh nhạt nói:

Một luồng linh hồn thể!

Diệp Huyền nhìn vị Thần Hoàng trước mặt, suy nghĩ một hồi, Diệp Huyền đang định nói gì đó thì một luồng sáng trắng đột nhiên bay ra từ thi thể Thần Hoàng.

Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, mới đó đã bị từ chối rồi!

Giản Tự Tại nói:

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Chắc chắn phải có cách khác chứ?

- Hai người!

Thần Hoàng nói:

- Tiền bối, bao năm như vậy rồi, có bao nhiêu người từng tới đây?

- Vậy ngươi tự nghĩ cách đi.

Diệp Huyền không phải người bị vài lời từ chối là bỏ cuộc, hắn vội vàng nói:

- Tiến bối, vãn bối không thấy thế!’

Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền, đợi hắn nói tiếp đoạn sau.

Luồng sáng trắng đó nhanh chóng hóa thành một bóng người, chính là Thần Hoàng.

- Ngươi là kiếm tu, không thích hợp với truyền thừa của bản hoàng, đi đi!

Thần Hoàng liếc mắt đánh gia Diệp Huyền, lắc đầu:

Diệp Huyền thầm run rẩy, trong lòng âm thầm đề phòng. Đồng thời hắn cũng vui mừng vì không ra tay hủy thân thể đối phương, nếu không bây giờ có chết như thế nào cũng không biết!

Diệp Huyền hỏi:

- Vì sao hắn không nhận được truyền thừa của tiền bối?

Thần Hoàng nói:

- Nàng không cần truyền thừa của bản hoàng.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi mặt dày nói:

- Ta cần!

Thần Hoàng:

“...”

Diệp Huyền lại nói:

Đi rất tiêu sái.

Nói xong hắn xoay người đi khỏi.

- Tiền bối, cáo từ.

Nói xong hắn thi lễ với Thần Hoàng:

- Vãn bối thụ giáo.

Diệp Huyền im lặng một lát sau đó cười nói:

- Như ngươi đã nói, ngươi đến được đây chứng tỏ ngươi và ta có duyên, đã có duyên thì thử chút cũng chẳng sao.

Nghe vậy trong lòng Diệp Huyền vui vẻ.

Lúc này, Thần Hoàng hỏi:

- Thế nào là võ đạo?

Thế nào là võ đạo?

Diệp Huyền trầm mặc.

Nếu hỏi hắn thế nào là kiếm đạo có lẽ hắn còn trả lời được một chút, nhưng hỏi hắn thế nào là võ đạo, hắn chỉ biết ngây ngốc.

Thần Hoàng nói:

- Ta nghĩ trước khi đến đây ngươi cũng từng học võ đạo, vì trên thân thể ngươi ta cảm nhận được chiến ý mỏng manh! Nhưng so với kiếm ý của ngươi, nó yếu hơn rất nhiều. Như vậy nghĩa là trong hai thứ võ đạo và kiếm đạo ngươi đã lựa chọn kiếm đạo. Kiếm võ song tu không phải không được nhưng rất khó khăn. Nếu muốn thông hiểu cả hai là khó càng thêm khó, vả lại có thể được không bù nổi mất, kết quả là cả hai đều bình thường.

Nói xong hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thằng nhóc nhà ngươi thật thú vị.

Thần Hoàng đánh giá Diệp Huyền, cười khẽ:

- Tiền bối, để ta thử đi!

Nói tới đây, hắn nghiêm mặt nói:

- Tiền bối, ta tới được đây chứng tỏ ta và tiền bối hữu duyên, tiền bối bảo ta đi khỏi như vậy, vãn bối thật sự không cam tâm. Hơn nữa, tuy vãn bối là kiếm tu nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc ta kế thừa truyền thừa của tiền bối.

Nhưng lúc này Thần Hoàng đột nhiên nói:

- Đợi đã.

Diệp Huyền dừng bước quay lại nhìn Thần Hoàng, Thần Hoàng cười nói:

- Có vẻ ngươi không hề thất vọng.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không có gì đáng thất vọng.

Thần Hoàng cười hỏi:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Ta rất hy vọng nhận được truyền thừa của tiền bối, thế nhưng không phải không thể không lấy được. Một câu thôi, ta đã cố hết sức, nếu nhận được là mau mắn của ta, nếu không nhận được cũng không quan trọng, ta đã tận lực, không hề tiếc nuối.

Nghe Diệp Huyền nói vậy, ánh mắt Thần Hoàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc:

- Chẳng trách ngươi đạt được thành tựu kiếm đạo như vậy.

Nói xong hắn lại đánh giá Diệp Huyền một hồi rồi nói:

- Tuy ngươi không thích hợp với truyền thừa của bản hoàng, nhưng cứ chờ đợi như vậy, có lẽ bản hoàng cũng chẳng thể đợi được người thích hợp nhất tới đây. Cũng được...

Nghe tới đây, Diệp Huyền kích động hẳn lên!

Đúng là quanh co khúc khuỷu!

Nhưng đúng lúc này, Thần Hoàng đột nhiên nói:

- Trước khi vào thành có thấy hai con cự long kia không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Có thấy!

Thần Hoàng cười nói:

- Chiến thắng chúng, có thể nhận được truyền thừa của ta!

Diệp Huyền ngây ngốc.

Chiến thắng cự long?

Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Huyền là không thể nào. Trực giác nói cho hắn là không thể, vì thực lực của hai con cự long kia vượt xa hắn!

Thần Hoàng cười nói:

- Cảm thấy đánh không nổi?

Diệp Huyền cười khổ:

- Chắc là không đánh nổi!

Thần Hoàng nói:

- Không thử sao biết?

Diệp Huyền trầm mặc.

Thần Hoàng cười nió:

- Truyền thừa của ta không truyền cho kẻ tầm thường. Nếu ngươi chiến thắng chúng nó thì mới nhận được truyền thừa của ta. Nếu thấy khó quá thì có thể đi.

Diệp Huyền im lặng một hồi, sau đó cười nói:

- Vậy ta thử xem sao!

Nói xong hắn quay người đi ra ngoài thành.

Đúng như Thần Hoàng nói, không thử sao biết được?

Có điều khi Diệp Huyền đi tới trước mặt hai con cự long ngủ say, hắn lại do dự!

Đây là cự long, là thần thú đấy!

Hơn nữa nhìn vẩy rồng khắp người đối phương, Diệp Huyền không dám chắc liệu kiếm của mình có để lại vết tích gì không!

Nhưng nếu không thử, hắn lại không cam tâm!

Liều một phen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận