Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3820. Quỳ xuống! (2)



Chương 3820. Quỳ xuống! (2)




Diệp Huyền chợt hỏi: “Tại sao hắn ta không cần?”
Ngự Thiên Thần cười nói: “Hắn ta nói mình có thể dựa vào bản thân để đạt tới Hóa Tự Tại, không cần người khác giúp đỡ!”
Diệp Huyền híp mắt lại: “Nói như vậy là mục đích chính trong chuyến đi này của hắn ta cũng không phải vì truyền thừa của ngươi, hoặc là nói, hắn ta chỉ muốn gặp cường giả Hóa Tự Tại trong truyền thuyết... hoặc là... chỗ này còn có thứ gì khác khiến hắn ta cảm thấy có hứng thú!”
Trong mắt Ngự Thiên Thần lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Tiểu gia hỏa, tâm trí của ngươi khiến ta rất ngạc nhiên đấy.”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Hắn ra còn có mục đích khác?”
Ngự Thiên Thần gật đầu: “Chỗ này có một thứ, năm đó được ta dùng để tu luyện, mục đích hắn ta tới đây chính là vì thứ đó! Tiểu gia hỏa, ngươi có thể đoán được đó là thứ gì không?”
Diệp Huyền im lặng một lúc lâu sau đó đáp: “Hắn ta không cần truyền thừa vậy chắc hẳn cũng khinh thường thần vật. Thứ mà hắn ta muốn có lẽ là mấy thứ như linh mạch, dù sao thì cho dù một người có yêu nghiệt đến đâu, có là thiên tài đến thế nào nhưng nếu không có tài nguyên thu luyện vậy cũng vô dụng cả thôi!”
Ngự Thiên Thần cười bảo: “Ngươi đoán đúng rồi đó!”
Nói xong, hắn ta liếc mắt quan sát Diệp Huyền, lại nói: “Không thể không nói, tiểu gia hỏa ngươi thật sự rất khiến ta kinh ngạc!”
Rất dễ nhận thấy, hắn ta cũng hơi khen ngợi Diệp Huyền rồi.
Diệp Huyền nở nụ cười, sau đó nói: “Tiền bối, có thể tiết lộ thứ đó rốt cuộc là gì được không?”
Ngự Thiên Thần im lặng một lúc lâu mới đáp: “Là một tinh mạch! Tinh mạch được ngưng tụ thành từ mấy trăm vạn tinh vực, trong đó hàm chứa tinh thần thần lực vô cùng khủng khiếp, đủ để hắn ta tu luyện đến Hóa Tự Tại cảnh.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Mấy trăm vạn tinh vực luôn sao?”
Ngự Thiên Thần gật đầu: “Năm ấy sau khi ta đạt đến Đạo Minh cảnh đỉnh phong đã phát hiện ra linh khí trong vũ trụ này hoàn toàn không đủ cho ta tiếp tục tu luyện nữa, vì thế, ta mới nghĩ ra một cách, đó chính là tập trung tinh thần chi lực!”
Nói đến đây, hắn ta lắc đầu cười: “Năm đó vì tập trung đủ tinh thần chi lực mà ta đã tốn gần trăm vạn năm, thật sự rất mệt!”
Trăm vạn năm!
Khi ấy tuy rằng Ngự Thiên Thần chỉ là Đạo Minh cảnh nhưng hắn ta có thể là Đạo Minh cảnh bình thường được sao?
Rõ ràng không phải, với thực lực của hắn ta mà vẫn phải tốn hơn trăm vạn năm...
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền thì thầm trong lòng: “Xem ra có thời gian vẫn phải kêu Thanh Nhi làm một cái cho mình mới được, chứ nếu mình tự làm cũng mệt quá rồi!”
Tiểu tháp: “...”
Diệp Huyền nhìn về phía Ngự Thiên Thần, cười nói: “Tiền bối, vậy chúng ta xin cáo từ!”
Nói xong, hắn nhìn Thần Đồng: “Chúng ta đi thôi!”
Thần Đồng hơi khó hiểu, Diệp Huyền từ bỏ truyền thừa của Ngự Thiên Thần như vậy luôn sao?
Diệp Huyền không lạt mềm buộc chặt mà trực tiếp dẫn Thần Đồng rời đi, mà lúc này, Ngự Thiên Thần đột nhiên hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi có hứng thú tiếp nhận truyền thừa của ta không?”
Diệp Huyền dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía hắn ta rồi cười hỏi: “Tiền bối, ta có thể nói thật không?”
Ngự Thiên Thần hơi sững sờ, sau đó cười đáp: “Đương nhiên!”
Diệp Huyền cười nói: “Thật ra, vừa rồi ta chỉ nói đùa với tiền bối thôi, ta tới đây cũng không phải vì cái được gọi là truyền thừa, dù sao thì...”
Nói rồi, hắn ta nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, lại nói: “Nếu ta cần truyền thừa, lẽ nào chủ nhân của thanh kiếm này còn không đủ hay sao?”
Nghe thế, vẻ mặt của Ngự Thiên Thần chợt cứng ngắc!
Trong lòng Diệp Huyền rất sung sướng, mẹ kiếp, cho ngươi đả kích ta này!
Hắn lại bảo: “Có điều, ta cảm thấy có một người rất thích hợp với truyền thừa của tiền bối!”
Ngự Thiên Thần nhìn về phía Thần Đồng nhưng không nói gì.
Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, ta mạo muội hỏi một câu nếu nghịch hành giả kia và ngươi thuộc cùng một thời đại, ngươi cảm thấy mình với hắn ta, ai ưu tú hơn?”
Ngự Thiên Thần cười ha ha, trong nụ cười lại tràn đầy vẻ tự tin!
Giữa các thiên tài đều rất tự tin!
Hơn nữa, hắn ta có vốn để tự tin, phải biết rằng hắn ta đã đạt đến Hóa Tự Tại cảnh mà nghịch hành giả kia thì lại chưa.
Diệp Huyền nhìn về phía Thần Đồng: “Ta không cảm thấy hắn ta kém hơn nghịch hành giả!”
Ngự Thiên Thần cười hỏi: “Lý do?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc, sau đó đáp: “Tiền bối, ngươi có thể đảm bảo sau này mình vẫn có thể gặp được người ưu tú hơn hắn ta không?”
Ý của câu này chính là nghịch hành giả không cần truyền thừa của ngươi, lão tử cũng không cần vậy ngươi còn có thể cho ai được đây? Ngươi không cho vậy cứ tiếp tục đợi, đợi đến như trời đất luôn đi!
Quả nhiên, Ngự Thiên Thần im lặng!
Người mà hắn ta coi trọng nhất là nghịch hành giả nhưng nghịch hành giả lại không cần. Mà sau khi gặp được Diệp Huyền, hắn ta cũng có hứng thú với Diệp Huyền, tuy rằng đối phương không yêu nghiệt bằng nghịch hành giả kia nhưng lại rất hợp khẩu vị của hắn ta, nhưng tiếc rằng Diệp Huyền cũng không cần nốt!
Vậy cũng chỉ còn lại mỗi Thần Đồng này mà thôi!
Ngự Thiên Thần nhìn Thần Đồng, lúc này, Diệp Huyền vội vàng dùng huyền khí truyền âm cho Thần Đồng: “Quỳ xuống!”
Thần Đồng hơi sững sờ, hỏi trong lòng: “Tại sao?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Trực tiếp bái sư! Mau lên!”
Thần Đồng do dự: “Nhưng ta có sư phụ rồi mà!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Người truyền thừa với sư phụ khác nhau nhé, ngươi chỉ thừa kế truyền thừa của hắn ta và sau này phát huy đạo thống của hắn ta, cho nên ngươi vẫn là đồ đệ của Mục Ca tiền bối, mà ngươi với vị tiền bối này chỉ là mối quan hệ giữa người truyền thừa. Đương nhiên, trong lòng ngươi cũng có thể coi hắn ta thành sư phụ, có thêm một sư phụ cũng không sao, điều quan trọng nhất là ngươi phải tôn kính cả hai sư phụ. Còn nữa, mục đích mà Mục Ca tiền bối kêu ngươi tới đây là gì? Không phải vì truyền thừa hay sao? Nếu ngươi có được truyền thừa của vị tiền bối này, sư phụ ngươi chắc chắn cũng sẽ mừng cho ngươi!”
Thần Đồng nghĩ ngợi một lúc sau đó nói: “Nhưng hắn ta cũng đâu nói muốn nhận ta!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Ngươi quỳ xuống bái sư, hắn ta chắc chắn sẽ nhận ngươi!”
Thần Đồng hơi do dự, lại nói: “Nếu sau khi ta quỳ xuống, hắn ta lại không nhận ta vậy cũng xấu hổ lắm?”
Diệp Huyền nghiêm túc bảo: “Chỉ cần ngươi không ngại vậy kẻ ngại sẽ chính là người khác, hiểu chưa?”
Thần Đồng nghĩ ngợi một lúc, sau đó quỳ “phịch” một tiếng xuống: “Sư phụ!”
Sắc mặt Diệp Huyền đen như đít nồi: “Đại ca, là quỳ với hắn ta chứ không phải quỳ với ta!”
Tiểu tháp: “...”
Hết chương 3820.



Bạn cần đăng nhập để bình luận