Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1611: Ngươi nghĩ ta là dị thú sao?

Ầm ầm!

Sợi tử khí vừa tiến vào trong cơ thể, máu quanh người Lệ Viên trong nháy mắt sôi trào !

“Chuyện này...”

Lão giả bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, run giọng nói: “Đây, đây là tử khí gì?”

Diệp Huyền cười nói: “Một tiểu gia hoả màu trắng cho nàng ta, ta cũng không biết tử khí gì, dù sao cũng rất dễ dùng.”

“Nhân loại!”

Lúc này, lão giả đột nhiên run giọng nói: “Đây chính là Linh Tổ chi khí, đây là Linh Tổ chi khí đó, ngươi, ngươi vậy mà lại quen biết một vị Linh Tổ! Không, không thể nào!”

Linh Tổ?

Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt nói: “Đủ dùng!”

Nói xong hắn nhìn lão giả: “Tiền bối, ta còn có việc, xin cáo từ!”

Thật điên rồ!

Diệp Huyền cười ha ha: “Đủ dùng là được rồi!”

Nói xong hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, giờ khắc này đã có chút kiêng kỵ đối phương rồi.

Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyền: “Để nó giúp ta, có được không?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Tiểu gia hoả màu trắng là Linh Tổ sao?”

Lão giả quay đầu nhìn Lệ Viên, mặt ra vẻ hơi nghiêm khắc: “Ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”

Người này toàn quen biết toàn các nhân vật khủng bố!

Lão giả nói: “Nhất định đúng như vậy!”

Đủ dùng!

Cứ như vậy, Lệ Viên biến thành tuỳ tùng của Tiểu Linh Nhi.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi: “Ngươi còn bao nhiêu linh khí này?”

Một lát sau, Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Phạn rời đi.

Lệ Viên vội vàng gật đầu rồi đi tới trước mặt Tiểu Linh Nhi, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận.

Diệp Huyền gật đầu, cười nói: “Dĩ nhiên là được!”

Huyền Ngoa cười nói: “Vậy mà ngươi còn để Lệ Viên đi theo hắn!”

Huyền Ngoa nhìn đằng xa: “Ngươi tin hắn là kỳ nhân chuyển thế à?”

Huyền Ngoa khẽ cười nói: “Nàng ta cũng không ngu xuẩn đâu, vốn nàng ta có cơ hội kết giao với hắn nhưng vẫn lựa chọn đối địch, một tòa thư ốc còn chưa đến mức khiến nàng ta như thế!”

Lúc này một nữ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta.

Huyền Ngoa trầm mặc.

Lão giả nhìn bóng lưng hai người ở phía xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Sao Huyền Ngoa không rõ lão giả đang nhắc nhở nàng, bảo nàng đừng suy nghĩ lệch lạc.

Nói xong hắn ta nhìn Huyền Ngoa: “Ta không tin hắn là vị kỳ nhân chuyển thế nhưng ta chắc chắn, nếu hắn có kiếp trước thì nhất định còn mạnh hơn vị kỳ nhân đó. Dị Thú Kinh đối địch với hắn, mặc kệ nàng ta vì lý do gì, có con át chủ bài gì thì cũng đều là ngu xuẩn hết. Vì một đoạn nhân quả bất kỳ trên người thiếu niên này, nàng ta cũng không thể chống đỡ được, cũng không phải thứ mà Huyền Ngoa ngươi có thể chống đỡ được.”

Lão giả tiếp tục nói: “Hắn biết một vị Linh Tổ, có truyền thừa của tiên tri, Thiên Mạch giả đi theo hắn...”

Người tới chính là Huyền Ngoa.

Lão giả đột nhiên nói: “Ba thanh Phàm kiếm ...”

Nghe vậy thần sắc Huyền Ngoa cũng dần dần nặng nề.

Lúc này lão giả lại nói: “Chúc Long đại thần biết hắn, hơn nữa còn tặng hắn ba miếng nghịch lân.”

Lão giả lắc đầu: “Ai thèm tin hắn!”

Dường như nghĩ đến gì đó, hai mắt nàng híp lại.

Huyền Ngoa cười nói: “Ngươi thật sự nghĩ nàng ta không sáng suốt sao?”

Lão giả nhẹ giọng nói: “Hắn quá thần bí. Dị Thú Kinh đối địch với hắn quả là không sáng suốt.”

Một lát sau, Huyền Ngoa ngẩng đầu nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: “Kiếp trước kiếp này phức tạp, các kiểu nhân quả dây dưa không rõ...”

Lão giả lại nói: “Nhất định có người đang thay hắn chống đỡ những nhân quả này, bằng không với thực lực của hắn căn bản không có khả năng sống đến tận bây giờ. Chỉ là, rốt cuộc là người cường đại cỡ nào mới có thể ngăn cản nhân quả của thiếu niên này?”

Diệp Huyền dẫn Tiểu Phạn trở lại trước cửa hàng nhỏ bên bờ sông, đương nhiên cửa hàng đã không còn.

Có điều, cũng may mà vẫn còn lão giả.

Diệp Huyền tới trước mặt lão giả, lấy ba miếng nghịch lân ra đưa cho hắn ta, lão giả liếc nhìn ba mảnh nghịch lân rồi nói: “Một miếng là đủ rồi.”

Diệp Huyền hỏi: “Còn mấy thanh kiếm khác?”

Bạch phát lão giả nói: “Chỉ có thanh kiếm sắc bén này của ngươi mới thích hợp với nghịch lân. Có điều đợi lát nữa ta có thể chế tạo cho ngươi một món áo giáp.”

Nghe vậy, Diệp Huyền vui vẻ, nghịch lân này chính là thứ cứng rắn nhất trên người Chúc Long, trong thiên địa còn có thứ gì cứng hơn vảy của Chúc Long sao?

Dường như biết hắn đang nghĩ gì, bạch phát lão giả lạnh nhạt nói: “Luận về lực phòng ngự, trong trời đất này vảy của Chúc Long chỉ có thể xếp thứ hai!”

Thứ hai!

Diệp Huyền ngẩn người, nói: “Còn có thứ cứng hơn vảy của Chúc Long sao?”

Nói xong hắn ta xoay người biến mất tại chỗ.

Bạch phát lão giả lại nói: “Chờ ta một canh giờ, một canh giờ sau ta sẽ cho ngươi một thanh kiếm sắc bén nhất kể từ thời Bạch Á kỷ! Hơn nữa thanh kiếm này sẽ là khắc tinh của dị thú!”

Diệp Huyền cười, hiển nhiên Dị Thú Kinh chỉ có thể vây khốn dị thú.

Bạch phát lão giả nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta là dị thú sao?”

Diệp Huyền ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt hắn chợt thay đổi: “Có phải là tiểu nữ hài thích ăn kẹo hồ lô không?”

Sở dĩ hắn nghĩ đến tiểu nữ hài là vì trên đầu nàng có một cặp sừng.

Bạch phát lão giả liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đã từng gặp nàng ta rồi sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đã từng gặp, ta còn mời nàng ta ăn kẹo hồ lô.”

Bạch phát lão giả trầm mặc một lát rồi lắc đầu: “Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt gì thế!”

Diệp Huyền: “...”

Một lát sau, hắn nhìn bạch phát lão giả: “Tiền bối cũng biết tiểu nữ hài đó sao?”

Bạch phát lão giả nói: “Ta ở bên ngoài từng gặp một lần.”

Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối có thể đi ra ngoài sao?”

Sừng của một tiểu nữ hài?

Bạch phát lão giả liếc nhìn hắn: “Sừng của một tiểu nữ hài, đó mới là thứ cứng rắn nhất trong thiên địa này.”

Diệp Huyền hỏi: “Cái gì vậy?”

Bạch phát lão giả gật đầu: “Có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận