Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1602: Cao ngạo vậy

Đánh không lại!

Diệp Huyền không nói gì, tên này hẳn là hận tiên tri, nhưng đáng tiếc là như hắn ta nói, không thể đánh lại!

Lúc này, tầng thứ chín nói: "Đi nâng cấp hai thanh kiếm kia của ngươi đi!"

Diệp Huyền gật đầu, dường như nghĩ đến cái gì đó.

Hắn cười một cách mờ ám: "Vận khí của ta quả thật rất tốt!"

"Cút!" Tầng thứ chín đột nhiên giận dữ nói.

Diệp Huyền không để ý tới tầng thứ chín mà xoay người nhìn thoáng qua Tử Nhân cung, sau đó cung kính hành lễ, tiếp đó hắn dẫn theo Tiểu Phạn bên cạnh rồi biến mất ở phía xa xa.



Đối với Tiểu Phạn, Diệp Huyền cũng không coi nàng là Thiên Mạch giả, mà coi như tiểu muội muội.

Nợ nhiều không sầu lo!

Sau khi đi theo Diệp Huyền, nàng vui vẻ hơn rất nhiều. Bây giờ chuyện nàng mong chờ nhất mỗi ngày chính là chờ Diệp Huyền nấu cơm.

Thêm mấy người nữa thì có làm sao?

Đương nhiên, hắn cũng không hề đắc ý vênh váo quá mức, hắn biết, dựa vào thực lực hiện tại của mình vẫn không thể hoành hành ở trong này.

Tầng thứ chín nói: "Ngươi có thể dẫn theo cô gái nhỏ này ngự kiếm này đi qua!"

Trong núi, Diệp Huyền đi bộ nhanh như gió

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, Tiểu Phạn bên cạnh hắn cũng dừng lại, hai người nhìn về phía đối diện, ở đối diện kia có hai ngọn núi, giữa hai ngọn núi có một con sông.

Trên đường đi, Tiểu Phạn dắt theo chú chó nhỏ kia, thỉnh thoảng nàng sẽ lấy ra một cây kẹo hồ lô ra liếm, rất vui vẻ.

Bây giờ đã khác hoàn toàn với lúc trước, bởi vì thực lực của hắn đã được tăng lên rất nhiều, hắn của hiện tại chỉ cần thúc giục Tử Nhân kinh thì yêu thú bình thường căn bản không thể giết chết hắn!

Về phần nhân quả Thiên Mạch giả mà Huyền Ngoa nói, hắn hoàn toàn không để ở trong lòng, dù sao nhân quả trên người hắn cũng có rất nhiều.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.

Chỉ cần vừa đói, nàng sẽ đi kéo tay áo của Diệp Huyền.

Ở nơi dị thú hoành hành này, nếu ngự kiếm vậy mục tiêu thật sự cũng quá bắt mắt rồi.

Diệp Huyền hỏi: "Tiền bối, có nguy hiểm không?"

Ngự kiếm?

Đúng lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên dừng lại, giữ chặt ống tay áo hắn, sau đó chỉ vào ngọn núi xa xa, Diệp Huyền nhìn qua đó, khi nhìn thấy ngọn núi xa xa kia, hắn ngây ngẩn cả người.

Trên mặt nước, ánh mắt Diệp Huyền vẫn luôn nhìn xuống đáy nước, hắn rất sợ trong nước đột nhiên có dị thú gì đó chạy ra.

Hình thể dị thú ở đây sao lại lớn như vậy?

Diệp Huyền kéo Tiểu Phạn nhảy luôn vào trong dòng sông nhỏ kia, hắn ngự không mà đi, để không gây ra phiền toái không cần thiết, hắn đã hoàn toàn che giấu khí tức của mình.

Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Phạn dần dần đi về phía xa, bởi vì ngọn núi kia ở ngay bên cạnh con sông thế nên bọn họ phải đi qua từ bên cạnh con cự mãng này.

Mà ý thức địa bàn của những dị thú này rất mạnh, chỉ cần bay qua địa bàn của chúng thì sẽ bị xem như đang khiêu khích chúng nó, chúng nó sẽ trực tiếp tấn công!

Thấy thế, mí mắt Diệp Huyền giật giật.

Rất nhanh sau đó, hai người đã càng ngày càng gần con cự mãng kia, mà đúng lúc này, con cự mãng đột nhiên nhúc nhích một chút.

Diệp Huyền nhìn con cự mãng kia, sắc mặt bình tĩnh, về phần Tiểu Phạn, vẻ mặt của nàng vẫn luôn rất bình tĩnh.

Về phần Tiểu Phạn, nàng căn bản không có khí tức, ngay cả tầng thứ chín cũng không cảm giác được nàng.

Đúng lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên cầm thanh kiếm sắt rỉ sét, muốn xông lên.

Diệp Huyền giữ chặt nàng, lắc đầu: "Hình như nó đang ngủ, nếu nó không ngăn cản chúng ta, vậy thì không cần đánh nó nữa.”

Tiểu Phạn thu hồi kiếm sắt, sau đó giữ chặt cánh tay Diệp Huyền.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, một đường thẳng tiến, bình an vô sự, dưới nước ngay cả một con cá cũng không có.

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co giật, không nói đến thực lực của con cự mãng này, chỉ cần nhìn hình thể này thì đã có chút rùng mình rồi!

Con cự mãng kia nằm trên ngọn núi lớn, mà hình thể của nó không nhỏ hơn ngọn núi kia một chút chút nào.

Trên ngọn núi dài hàng ngàn trượng có một con quái vật khổng lồ, đó là một con rắn, không đúng, là một con cự mãng!

Đầu con cự mãng kia đột nhiên di chuyển ra khỏi đỉnh núi kia, sau đó bổ nhào xuống, sắc trời tối sầm lại trong nháy mắt, bởi vì đầu của nó thật sự rất lớn.

Đầu con cự mãng dừng lại trên không trung, nó cứ như vậy mà nhìn xuống Diệp Huyền và Tiểu Phạn, chuẩn xác mà nói là đang nhìn Tiểu Phạn.

Hiển nhiên là có quen biết nàng.

Tiểu Phạn nhìn con cự mãng với sắc mặt rất bình tĩnh, trong mắt càng không có nửa điểm dao động.

Con cự mãng đột nhiên miệng phun ra tiếng người: "Thiên Mạch giả.”

Vừa nói câu này, nước uống xung quanh Diệp Huyền và Tiểu Phạn chạy ào ào sang hai bên.

Tiểu Phạn muốn động kiếm nhưng Diệp Huyền đột nhiên nói: "Nói cho nó biết, chúng ta chỉ đi ngang qua, không có ác ý."

Tiểu Phạn chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía con cự mãng kia, ngón tay chỉ ra phía xa xa.

Con cự mãng nhìn Tiểu Phạn: "Thiên Mạch giả, ngươi có thể đi qua, nhưng mà nhân loại này thì không được!"

Tiểu Phạn nhíu mày, cầm kiếm, muốn động thủ.

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Vì sao?"

Con cự mãng nhìn xuống Diệp Huyền, trong mắt là vẻ miệt thị: "Nhân loại, kẻ yếu không có tư cách nói chuyện với ta!"

Diệp Huyền sửng sốt.

Gì kỳ vậy trời?

Cao ngạo vậy?

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Xem ra trong giới dị thú, có dị thú thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng có dị thú ngu xuẩn như heo."

Diệp Huyền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Dị thú còn muốn nói cái gì đó nhưng Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời. Tốc độ của hắn cực nhanh, trực tiếp chém một kiếm vào đầu con cự mãng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận