Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 975: Ta Hối Hận

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Có thể cho ta nhìn kiếm của ngươi một chút không?

Tiểu nữ hài buông tay ra, kiếm bay đi.

Hắn đánh giá, nhìn hết sức bình thường, nhưng kiếm lại ẩn chứa một sức mạnh thần bí.

Diệp Huyền hỏi:

- Đây là kiếm gì?

Nàng lắc đầu

- Từ lúc mới sinh ra nó đã đi tới bên cạnh ta!

Nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

“...”

“...”

Diệp Huyền:

- Có hứng thú đi cùng ta không nha!

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền hơi kỳ lạ, gì đây? Kiếm này lại tự động tới?

Lúc này, nàng quay người rời đi, nhưng lại nhanh chóng dừng lại, rồi hỏi:

Tiểu nữ hài:

Hắn quan sát tỉ mỉ rồi hỏi nó:

- Nó nói ngươi mặt dày.

- Ba ngày sau, người của ta sẽ tiến vào Thần Võ thành tiếp quản, khi đó, ngươi có thể lựa chọn tiếp nhận hoặc là cự tuyệt.

Lúc này, kiếm chợt bay đi, nó đến trước mặt tiểu nữ hài, hơi hơi rung động.

Hắn trầm giọng nói:

- Ngươi là thành chủ Thần Võ thành?

Tiểu nữ hài nói:

Nàng nói khẽ:

Diệp Huyền gật đầu:

Chính là Tả Tịnh.

Tiểu nữ hài lắc đầu:

- Không thể!

- Không chừa chỗ thương lượng sao?

Hắn bình tĩnh:

- Vì sao!

Tả Tịnh cả giận nói:

- Không!

Nàng trừng mắt nhìn:

- Kiếm của ngươi, có thể cũng cho ta xem một chút hay không?

Diệp Huyền quả quyết lắc đầu:

- Vậy phái mấy kẻ lợi hại đến, bằng không ta giết chưa hết hứng.

Lúc này, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Nói xong, nàng đã biến mất tại cách đó không xa.

- Như ngươi mong muốn!

- Cho ngươi xem, ngươi sẽ trả sao?

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Tả Tịnh ngăn lại, nàng chân thành hỏi:

- Kiếm tu, ngươi nói cho ta biết, có phải chỉ cần dày mặt giống như ngươi là có thể có rất nhiều bảo vật hay không?

Diệp Huyền:

“...”

Diệp Huyền không để ý tới nữ nhân này, quá phiền!

Nhưng Tả Tịnh lại là một mực đuổi theo:

- Kiếm tu, ngươi bồi thường cho ta một thanh đao mà! Ta không có đao dùng.

Thần Quốc không chém tận giết tuyệt! Chỉ cần đầu hàng, đều không bị giết, mà người phản kháng... cơ bản không ai phản kháng, bởi vì Thần Quốc quá cường đại!

Đáng nói là, trên đường đi họ không đồ sát, thậm chí còn không cướp bóc, nhưng thế lực mỗi một tòa thành và mỗi một tông môn đều thay đổi chủ nhân.

Trật Tự minh, Yêu tộc và Đường tộc chạy trốn, đại quân Thần Quốc tiến quân thần tốc.

. . .

“...”

Diệp Huyền:

- Ta không giết được ngươi!

Diệp Huyền giật khóe miệng:

- Có nghĩa là nếu có thể giết ta, ngươi vẫn sẽ giết ta, đúng không?

Tả Tịnh nhìn hắn:

- Ngươi không cảm thấy chính ngươi quá thiếu đòn sao?

Diệp Huyền lắc đầu, hắn không quan tâm nữa, xoay người rời đi. Nữ nhân này, quá điên rồi!

Hắn đi rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất tại cuối chân trời.

Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nàng ta:

- Ngươi chạy không thoát đâu! Ta muốn đi Thần Võ thành tìm ngươi!

Tả Tịnh suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Vì sao?

- Ta hiện tại không muốn giết ngươi!

Tả Tịnh chân thành nói:

- Ngươi muốn giết ta!

Diệp Huyền dừng bước lại:

Cường đại đến mức phải tuyệt vọng!

Sau khi tiếp nhận, rất nhiều địa phương lập tức bắt đầu cải cách, cùng lúc đó, từng thế lực cường đại đến từ Thần Quốc xuất hiện ở ba hoang giới.

Tại Thần Quốc, có ba mươi sáu tông, thập đại thế gia, mà đứng đầu là Nho viện, Binh Gia, Tung Hoành gia. Họ đều có đạo thống riêng, thế lực vô cùng khổng lồ, mà kể cả là ba nhà ấy cũng phải thần phục Thần Quốc Thần Chủ. Rất nhiều đệ tử của họ cũng đều đang ra sức vì nước, nội bộ quốc gia có đấu tranh, thế nhưng cũng hết sức đoàn kết, đặc biệt là lần xuất binh này, gần như đã đạt được sự đồng ý nhất trí từ tất cả thế lực! Mà rất nhiều lão quái vật vẫn còn chưa xuất hiện... .

Mặc dù Thần Quốc đã tiến vào ba hoang giới, Trật Tự minh, Đường tộc và Yêu tộc còn chưa bị tiêu diệt triệt để, thế nhưng đại quân đã tiến đến chinh phạt.

Tất cả mọi người biết, vũ trụ hỗn độn đã nhất thống một cách đúng nghĩa!

. . .

Sau khi rời khỏi Vạn Sơn trường thành, Diệp Huyền trực tiếp ngự kiếm đi vào Đăng Thiên thành.

Có chút sổ sách đến lúc tính sổ rồi!

Lúc đến Đăng Thiên thành, toàn bộ bên trong đã không có một ai!

Trốn hết rồi?

Hắn nhíu mày, nội thành trống rỗng, không có gì cả! Chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức quét qua cả tòa thành, rất nhanh, hắn biến mất.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi vào một gian đại điện, trong đó có một người.

Tinh Chủ!

Diệp Huyền nhìn gã:

- Đang chờ ta?

Gã gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Huyền, rồi nói:

- Diệp Huyền, không thể không nói, ngươi xác thực hết sức ưu tú!

Hắn gật đầu:

- Quen lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người!

Tinh Chủ lắc đầu:

- Không thể không nói việc ngấp nghé món bảo vật này của ngươi, là một quyết định sai lầm nhất trong đời ta. Nhưng ta cũng hết cách thôi.

Diệp Huyền lấy ra một viên thần tinh thôn phệ:

- Ngươi chắc là muốn tâm sự chứ? Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hiện tại ta còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tinh Chủ cười nói:

- Ngươi cứ việc thôn phệ, nếu thật sự đánh với ngươi một trận mà ta cũng phải sợ, thì những năm này ta sống quá vô dụng rồi!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta đây không khách khí nữa.

Nói xong, hắn lại lấy ra một đống thần tinh bắt đầu thôn phệ.

Lúc này, một lão già ôm kiếm đột nhiên xuất hiện tại cách đó không xa.

Thần quốc cường giả!

Rõ ràng, Thần Quốc cũng không định tha cho Tinh Chủ!

Diệp Huyền nhìn lão giả:

- Tiền bối , có thể để cho ta đánh với hắn một trận trước không? Nếu ta chết, à không đúng, nếu ta đánh không lại, ngươi lại ra tay được chứ?

Lão giả nhìn hắn, không nói gì, ông ta lại nhìn Tinh Chủ, gã cười nói:

- Các hạ, ta chạy không thoát, cứ để ta đánh với hắn một trận, được không?

Lão giả lui sang một bên. Rõ ràng, đây là đồng ý!

Tinh Chủ nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi biết ta đã ở Thiên Đạo cảnh bao lâu không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Tinh Chủ nói:

- 300 năm! Ta đã kẹt ở Thiên Đạo cảnh 300 năm!

Diệp Huyền hỏi:

- Cho nên ngươi mới nghía món bảo vật kia?

Tinh Chủ nói khẽ:

- Diệp Huyền, ngươi nói nói thật đi, sở dĩ ngươi yêu nghiệt như vậy, đều là vì món chí bảo ấy đúng không?

Diệp Huyền có chút không vui:

- Chẳng lẽ ngoại trừ món bảo vật này, Diệp Huyền ta không còn gì khác?

Tinh Chủ cười ha ha một tiếng:

- Thôi! Ngươi còn có một điểm lợi hại đặc biệt nữa, chính là da mặt dày, đủ vô sỉ, ha ha...

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Tinh Chủ, đạt được món bảo vật kia, ngươi cũng không tăng lên được.

Tinh Chủ hỏi:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Bởi vì món bảo vật này không thể giúp tăng cảnh giới, ít nhất hiện tại là không thể. Đúng, là vì vật này ta mới thu được một chút cơ duyên, nhưng đó cũng chỉ do Diệp Huyền ta tốt số, có một Kiếm Tiên tỷ tỷ mạnh đến mức không nói nổi, không thì ta cũng chết lâu rồi.

Đây lời thật lòng! Nếu như không có nữ tử váy trắng, hắn đã phải chết nhiều lần ấy chứ. Tuy nhiên đến nay hắn vẫn không hiểu vì sao nữ tử váy trắng ấy lại nâng đỡ hắn đến vậy!

Chẳng lẽ là bởi vì hắn quá tuấn tú?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền mặt mo đỏ ửng, có phải mình đã quá tự luyến hay không?

Lúc này, Tinh Chủ đột nhiên hỏi:

- Như lời ngươi nói, kiếm tiên tỷ tỷ chính là người chống lưng cho ngươi?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng!

Tinh Chủ nói khẽ:

- Mạnh đến mức không nói nổi?

Diệp Huyền cười nói:

- Tinh Chủ, chúng ta có thể bắt đầu.

Lúc này, hắn đã hoàn toàn khôi phục!

Tinh Chủ nhìn hắn, khẽ gật đầu:

- Để cho ta xem, sau khi trở thành Siêu phàm Kiếm Thánh ngươi yêu nghiệt đến mức nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận