Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 855: Người Khiêng Bia Trong Tinh Không!

Đúng lúc này, nam tử ở nơi xa kia đột nhiên cầm mộ bia mạnh mẽ nện tới phía hai người nam tử áo xanh.

Một đập này, tinh không chung quanh vậy mà trực tiếp bắt đầu vỡ nát từng khúc!

Nam tử áo xanh mặt không biểu tình, điểm ra một chỉ, một sợi kiếm quang trực tiếp trảm lên phía trên mộ bia kia, mộ bia dừng lại, nhưng mà, kiếm quang của nam tử áo xanh lại trực tiếp vỡ vụn, sau đó hóa thành hư vô!

Mà mộ bia kia, lại không hư hại chút nào!

Thế nhưng, chẳng biết lúc nào trên thân nam tử tóc dài kia đã có thêm một vết kiếm dài chừng cánh tay!

Nam tử áo xanh đang muốn ra tay tiếp, mà lúc này, hắn đã hoàn toàn mờ đi.

Nam tử áo xanh lắc đầu:

- Lần này thật sự phiền toái.

...

Vậy mà đi rồi?

Thanh âm vừa dứt, hắn và tổ sư Võ viện đã hoàn toàn biến mất.

Hai người nam tử áo xanh đột nhiên rời đi, làm cho mọi người giữa sân đều có chút mờ mịt.

Nam tử áo xanh nhìn qua nam tử trần trụi ở phía đối diện, một sợi kiếm quang quấn quanh trên đầu ngón tay hắn, hắn đang muốn xuất thủ, nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lắc đầu cười một tiếng:

Khó xử nhất vẫn là Kiếm tông, bọn hắn không thể nghĩ tới, sau khi gọi tổ, sự tình sẽ biến thành dạng này.

Thanh âm vừa dứt, nửa người dưới của hắn đã biến mất.

Mà giờ khắc này, không khí trong sân cũng có chút quái dị!

- Cũng không thể giúp hắn quá nhiều.

Nơi xa, nam tử trần trụi kia không tiếp tục động thủ.

Thần Võ tinh vực, Thần Võ thành, Võ viện.

Đây là gọi ra một kẻ địch a!

Nam tử trần trụi kia tiếp tục khiêng mộ bia mà đi tới, mà phương hướng của hắn, chính là con đường hai người nam tử áo xanh đã đi trước đó.

Bất kể thế nào, có thể nói Kiếm tông bây giờ chịu thua thiệt quá nặng!

Tổ sư Kiếm tông và tổ sư Võ viện rõ ràng là có quan hệ không tầm thường a!

Đồng mình của bọn hắn bị tổ sư của chính bọn hắn giết sạch sẽ...

Lý Huyền Phong ở một bên đột nhiên hỏi:

Mục Phong Trần đột nhiên nói:

- Ngươi còn muốn như thế nào? Còn muốn thế nào?

Vừa nghĩ tới đó, Mục Phong Trần lập tức bức xúc muốn tự tử.

Mà giờ khắc này, Lý Huyền Phong lại còn không muốn bỏ qua!

Không chỉ tổn thất nhiều kiếm tu Đạo cảnh như vậy, còn bị chính tổ sư chỉ trích, hơn nữa, tổ sư còn trảm giết hết thảy cường giả Đạo cảnh vốn là đồng minh của bản thân, cái nồi này, nhất định cũng sẽ là Kiếm tông cõng lấy!

Hiện tại Kiếm tông đã tổn thất nặng nề, thậm chí đồng minh đều đã bị chém giết sạch sành sanh, Kiếm tông hiện tại, căn bản là vô lực liều với Võ viện!

- Ngươi nhìn lại một chút, bây giờ chúng ta lấy gì để liều đây? Lấy gì đây? Lấy đầu của ngươi sao?

Lý Huyền Phong còn muốn nói điều gì, Mục Phong Trần đột nhiên cả giận nói:

Lần này, Kiếm tông phải bồi thường hết thảy, thua hết thảy!

Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như đã gầm thét.

Kiếm tông rơi vào tình cảnh như bây giờ, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của Lý Huyền Phong! Mà nếu như đối phương không phải tử tôn dòng chính của hắn, hắn đã sớm kết liễu đối phương!

Chính vì hành vi ngu xuẩn của Lý Huyền Phong, mới dẫn Kiếm tông tới tình cảnh vạn kiếp bất phục này!

- Đi!

Mục Phong Trần quay đầu nhìn về phía Lý Huyền Phong:

Hắn vẫn còn có chút không cam lòng!

- Cứ đi như vậy?

Hơn nữa, bên ngoài còn có đám người Nhạc lão!

Hiện tại không có đồng minh, một khi những người này quay đầu trở lại, chờ đợi Kiếm tông chỉ có diệt vong!

Vẻ mặt Lý Huyền Phong cực kỳ khó coi, nhưng một lát sau, thần sắc của hắn khôi phục như bình thường:

- Gia gia dạy phải, là tôn nhi ngu xuẩn.

Mực Phong Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Huyền Phong:

- Đi!

Lý Huyền Phong nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, thần sắc của hắn bình tĩnh, không có sát ý, cũng không có phẫn nộ, cũng chỉ là rất bình tĩnh!

Diệp Huyền yên lặng.

Lý Huyền Phong không nói gì thêm, theo một đám cường giả Kiếm tông quay người rời đi.

Hắn tự nhiên rất hận.

Hận?

Tại chỗ, Lý Huyền Phong trầm mặc.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Có thù, có hận, để ở trong lòng là tốt rồi, biểu hiện ra ngoài, đó là hành vi của kẻ đần độn. Nhớ kỹ, chó sủa không cắn người!

Mục Phong Trần nhìn thoáng qua Lý Huyền Phong cách đó không xa:

...

Kiếm tông.

Đám người Mục Phong Trần trở lại Kiếm tông, nhìn thấy Kiếm tông khắp nơi bừa bộn, thần sắc tất cả mọi người đều vô cùng phức tạp!

Bao năm rực rỡ, không quá một ngày, lại biến thành như vậy!

Trọng yếu nhất, chính là tổ sư xuất hiện không chỉ không giúp Kiếm tông, ngược lại còn diệt trừ đồng minh của Kiếm tông...

Mà không có tổ sư phù hộ, có thể nói, Kiếm tông chẳng khác nào đã mất đi át chủ bài lớn nhất!

Mục Phong Trần lắc đầu:

- Triệu tập hết thảy đệ tử Kiếm tông, dàn xếp cho bọn hắn thật tốt, còn có, hãy từ bỏ một vài địa bàn trong thành, đều dâng cho Võ viện, tất cả mọi người lui về!

Sau lưng Mục Phong Trần, một lão giả gật đầu, lặng yên thối lui.

Vũ Vấn quay người nhìn về phía An Lan Tú ở bên cạnh, đột nhiên, hắn biến sắc, bởi vì có người không còn ở đây.

Hiện tại Kiếm tông chỉ là chuột chạy qua đường, vô số thế lực sẽ nhằm vào bọn hắn, Võ viện chỉ cần chờ, chờ những thế lực kia từ từ ăn chết Kiếm tông là được rồi!

Hơn nữa, hiện tại Võ viện cũng không nhất định phải làm như thế!

Vũ Vấn không muốn làm như vậy!

Bởi vì nếu lúc này bọn hắn ngăn cản, là muốn cá chết lưới rách với Kiếm tông không thể nghi ngờ. Một khi đám cường giả Đạo cảnh Kiếm tông trước mắt này liều mạng, chắc chắn là đả kích mang tính hủy diệt đối với Võ viện. Có thể nói, Võ viện sẽ thắng, nhưng tuyệt đối là thắng thảm!

Người Võ viện cũng không ngăn cản!

Hắn hận nhất là bị Diệp Huyền trêu đùa!

Bị một kẻ yếu hơn bản thân trêu đùa như thế, hắn làm sao có thể cam tâm! Đặc biệt là mất đi món chí bảo kia, việc này khiến cho hắn cực kỳ không cam tâm!

Thế nhưng hắn biết rõ, trước đó hắn đã bị phẫn nộ che mất lý trí.

Lý Huyền Phong hít sâu một hơi, khẽ cười nói:

- Diệp Huyền, chúng ta lại tới lần nữa a!

Thanh âm của hắn vừa dứt, đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, hắn đột nhiên rút kiếm chém ra phía trước một trảm.

Chém xuống một kiếm này, trước mặt hắn, một bóng người trực tiếp bị chém bay!

Bóng người này, chính là Diệp Huyền!

Nhìn thấy Diệp Huyền, Lý Huyền Phong cười lạnh:

- Hóa ra là ngươi, không nghĩ tới ngươi...

Nói đến đây, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại:

- Không!

Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền đang bay ngược cách đó không xa đột nhiên biến mất.

Mà một thanh kiếm chẳng biết lúc nào đã đâm vào sau gáy hắn!

Mộng cảnh!

Hai tầng mộng cảnh!

Không chỉ đơn thuần là hai tầng mộng cảnh, còn có Long lực Long Hồn cùng với lực lượng Ma Kha!

Đương nhiên, còn có Trấn Hồn Kiếm!

Lần này ám sát, có thể nói hắn đã sử xuất toàn bộ lực lượng!

Sau khi thanh kiếm kia xuyên thủng đầu Lý Huyền Phong, cả người Diệp Huyền mang kiếm lặng yên biến mất, tựa như là chưa bao giờ xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận