Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1498: Ngươi có nhiều chỗ dựa, ta đánh không lại

Liên Thiển lắc đầu: “Chủ nhân chưa từng nói lung tung, muốn đi vào đệ tứ trọng chiều không gian nhất định phải nắm giữ Tu Di chi lực, cũng chỉ có nắm giữ Tu Di chi lực thì mới có thể chân chính tiến vào đệ tứ trọng chiều không gian trong truyền thuyết. Đương nhiên, một số người cũng có thể dùng phương thức đặc thù để tiến vào đệ tứ trọng chiều không gian, nhưng mà chỉ có thể tạm thời đi vào, hơn nữa so với chân chính tiến vào đệ tứ trọng chiều không gian thì vẫn có sự khác biệt rất lớn."

Nói xong, nàng cầm lấy kim đan, nói khẽ: "Nếu như ngươi thôn phệ kim đan này, ngươi sẽ nhận được một chút Tu Di chi lực, khi đó, ngươi có thể dựa vào chút Tu Di chi lực ấy tạm thời tiến vào đệ tứ trọng chiều không gian. Đương nhiên, thời gian sẽ không quá lâu, hơn nữa, một viên kim đan tối đa chỉ có thể giúp ngươi tiến vào một lần. Còn nữa, kim đan này còn trân quý hơn thất sắc phù lục của các ngươi nhiều, bởi vì muốn luyện chế Tu Di kim đan này nhất định phải có được huyền khí còn mạnh mẽ hơn Tu Di chi lực, cho dù là hỗn độn chi khí cũng không thể luyện chế ra loại thần đan này!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Tiểu gia hỏa, ngươi dùng khí gì luyện chế?"

Diệp Huyền và Lưu Ung cũng đồng loạt nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi xòe lòng bàn tay ra, một sợi tử khí xuất hiện trong tay nàng.

Tử khí!

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Ung trở nên nặng nề: “Đây, đây là khí gì?"

Tiểu Linh Nhi nói: "Bạch, cho ta!"

Bạch?

Diệp Huyền cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Linh Nhi, nói khẽ: "Cảm ơn!"

Tiểu Linh Nhi cười ngọt ngào: “Ca... Ca..."

Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng, hắn ngồi xổm xuống, nói khẽ: "Ngươi luyện chế ra nó cho ta sao?"

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng: “Đương nhiên có thể!"

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, cười nói: "Loại khí này ngươi còn nữa không?"

Tiểu Linh Nhi không phải nhân loại, nàng rất không tin tưởng nhân loại, đương nhiên, trừ Diệp Huyền ra! Bởi vì ở chung với Diệp Huyền lâu như vậy, nàng đã xem hắn là người thân nhất.

Lưu Ung nhíu mày, đang định hỏi thì Diệp Huyền đột nhiên nói: "Là một tiểu gia hỏa lông xù màu trắng, Lưu lão cũng không biết!"

Ca ca!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó gật đầu: “Còn!"

Lưu Ung khẽ gật đầu, không nói gì nữa, hắn ta nhìn về phía sợi tử khí đó, trong mắt tràn ngập sự tò mò!

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói: "Ta có thể gọi ngươi là ca ca không?"

Diệp Huyền ôm lấy Tiểu Linh Nhi, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, hắn rất vui vẻ và đương nhiên cũng đau lòng!

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Đúng!"

Trong khoảng thời gian này, tiểu gia hỏa này chơi đùa trong Giới Ngục tháp chắc chắn cũng chịu khổ không ít!

Trong lòng Tiểu Linh Nhi vẫn luôn xem Diệp Huyền là ca ca.

Mà nàng cũng hi vọng có thể gọi Diệp Huyền là ca ca giống như Diệp Linh, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là nàng muốn như vậy mà thôi, mà khi hắn đồng ý, nàng rất vui vẻ.

Vì luyện chế Tu Di kim đan này, đã rất lâu nàng không nghỉ ngơi.

Tiểu Linh Nhi gật cái đầu nhỏ một cái, sau đó nàng đột nhiên dựa lên vai của Diệp Huyền, ngáp một cái: "Muốn ngủ!"

Bản thân Diệp Huyền là Thần Phù sư, mà bây giờ lại có thêm một yêu nghiệt luyện đan như thế... địa vị của Luyện Đan tông ở Ngũ Duy vũ trụ có thể nói là hoàn toàn không thấp hơn Phù Văn tông chút nào. Hơn nữa nếu như để cho Luyện Đan tông biết đến sự tồn tại của Tiểu Linh Nhi, chắc chắn Luyện Đan tông sẽ toàn tông điên cuồng.

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó nói: "Giúp ngươi!"

Có thể bị giam ở tầng chín tuyệt đối không phải người bình thường!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bắt lấy tay nhỏ của Tiểu Linh Nhi, nói khẽ: "Đừng quá cực khổ, biết không?"

Diệp Huyền đang tính rời đi thì lúc này, một giọng nói vang lên phía sau cửa: "Có chuyện gì?"

Không ai trả lời.

Trước cửa tháp tầng chín, Diệp Huyền nói khẽ: "Tiền bối?"

Diệp Huyền cười nói: "Giúp ca ca cũng được nhưng không thể quá mệt mỏi, được không?"

Một lát sau, Diệp Huyền đưa Tiểu Linh Nhi về Giới Ngục tháp.

Hình như nghĩ đến gì đó mà hắn đi vào tầng chín.

Đối với thân phận của tầng chín này, hắn vẫn luôn rất tò mò!

Nói xong, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bên cạnh, Lưu Ung nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi, vẻ mặt có chút cổ quái.

Cứ như vậy, Tiểu Linh Nhi ngủ thiếp đi trên bờ vai của Diệp Huyền.

Diệp Huyền có chút đau lòng, tiểu gia hỏa này chắc chắn đã mệt muốn chết rồi! Hắn nhẹ nhàng ôm Tiểu Linh Nhi, không hề quấy rầy tiểu gia hỏa này.

Diệp Huyền dừng bước lại, cười nói: "Tiền bối, ngươi có thể ra ngoài không?"

Tầng chín nói: "Tạm thời không thể!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tầng chín đột nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta không có địch ý với ngươi, cũng sẽ không cướp đoạt tiểu tháp của ngươi."

Diệp Huyền hơi kinh ngạc: "Tại sao?"

Tầng chín nói: "Bởi vì ngươi có nhiều chỗ dựa, ta đánh không lại!"

Diệp Huyền: "..."

Tầng chín đột nhiên nói: "Có một kiến nghị nhỏ."

Diệp Huyền nói: "Tiền bối mời nói."

Tầng chín nói: "Ngươi có rất nhiều chỗ dựa nhưng không có nghĩa là ngươi an toàn tuyệt đối. Đặc biệt là bây giờ, ngươi đối đầu với Phệ Linh tộc, tộc này mạnh, vượt xa tưởng tượng của ngươi."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối rất hiểu Phệ Linh tộc?"

Tầng chín nói: "Hiểu rất rõ, dù sao cũng đã từng liên hệ với bọn họ rất nhiều lần! Ta chỉ có thể nói với ngươi, bọn họ thật sự không đơn giản, lúc trước nếu không phải có tiên tri đột nhiên xuất thế thì bây giờ Ngũ Duy vũ trụ này chỉ còn lại Phệ Linh tộc."

Diệp Huyền hỏi: "Bọn họ đánh thắng được nữ tử váy trắng sao?"

Tầng chín trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nếu như ngươi cứ nói chuyện như vậy thì ta cũng không muốn nói nữa."

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười: "Chỉ là tò mò thôi mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận