Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 356: Có Muội, Thật Tốt!

Trên không, một tiếng nổ mạnh vang rền, ngay sau đó, vô số kiếm quang và quyền điên cuồng giáng xuống, người chung quanh hoảng hốt, đều dồn dập lui lại thật nhanh, chuyến này, bọn họ lui hơn hai trăm trượng.

Vị trí của Diệp Huyền cùng Hạ Hầu Chiêu đã bị vô số kiếm quang cùng với sóng khí bao phủ, thế nhưng, trong kiếm quang và sóng khí kia vẫn phát ra từng tiếng nổ vang, rõ ràng, hai người còn kịch chiến.

Cứ như vậy, kéo dài không biết bao lâu, những kiếm quang và sóng khí kia chậm rãi biến mất, Diệp Huyền cùng Hạ Hầu Chiêu cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Giờ phút này, hai người đứng cách nhau hai mươi trượng.

Diệp Huyền cầm kiếm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, Lôi Tiêu kiếm đen kịt, chỗ mũi kiếm có máu tươi không ngừng nhỏ xuống.

Đối diện Diệp Huyền, Hạ Hầu Chiêu đứng tại chỗ, hiện tại, hắn đã mất một cánh tay!

Khi nhìn thấy Hạ Hầu Chiêu không có cánh tay phải, sắc mặt những người sau lưng Hạ Hầu Chiêu trầm xuống!

Không hề nghi ngờ, Hạ Hầu Chiêu thua!

Có muội, thật sự rất tốt!

- Đánh giá thấp ngươi! Tư Đồ gia cũng đánh giá thấp ngươi! Nhưng ngươi yên tâm, sau khi ta trở về, bọn họ sẽ không đánh giá thấp ngươi! Ngươi...

Hạ Hầu Chiêu: “...”

Hạ Hầu Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, nói:

Diệp Huyền giơ giơ kiếm trong tay lên, vẻ mặt đắc ý, nói:

Một đạo máu tươi chảy ra giữa mi tâm Hạ Hầu Chiêu!

Hạ Hầu Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

Nhưng vào lúc này, Lôi Tiêu kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra, sắc mặt Hạ Hầu Chiêu thay đổi, vừa định dùng tay phải ngăn cản, nhưng giờ phút này hắn lại kinh hãi phát hiện, tay phải của hắn không có... Cho nên hơi dừng một chút, kiếm trong nháy mắt từ đã đâm xuyên qua mi tâm của hắn!

- Kiếm này là muội muội tặng cho ta, ngươi không có bảo vật Thiên giai thì trách ai? Khẳng định nên trách chính ngươi! Ai bảo ngươi không có muội chứ?

- Ta không phải thua ngươi, ta thua với kiếm Thiên giai trong tay ngươi!

Đương nhiên, tuyệt đối đừng giống Thác Bạt Tiểu Yêu, có loại muội này, làm ca sợ rằng sẽ bị đùa chết!

- Trở về? Ngươi còn muốn trở về? Thật sự nghĩ nhiều!

Nắm tay Lôi Tiêu kiếm, Diệp Huyền cảm thấy rất vui thích, kỳ thật, chỉ cần là Diệp Linh tặng, hắn đều ưa thích!

Nói xong, hắn khẽ vẫy tay phải, nạp giới trên tay Hạ Hầu Chiêu rơi vào trong tay hắn!

Xùy!

Diệp Huyền chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Hầu Chiêu, nói:

Nếu như để những người này tiến vào Thanh Châu , có thể tưởng tượng Khương quốc và Ninh quốc xuống sẽ lâm vào cảnh tượng thê thảm cỡ nào!

Đây là ý niệm đầu tiên của Diệp Huyền, có gần một ức linh thạch cực phẩm, khẳng định là Hạ Hầu Chiêu cướp sạch từ Thương Lan châu, bao quát thanh trường thương Chân giai thượng phẩm này, khẳng định cũng thế!

Không có người không kiêng kị!

Trong nạp giới chữa một thanh trường thương Chân giai thượng phẩm, trừ cái đó ra, linh thạch cực phẩm gần một ức!

Ngự Pháp cảnh!

Đạt được nạp giới của Hạ Hầu Chiêu, Diệp Huyền lập tức ngây dại!

- Lão phu chính là Đại trưởng lão Huyền U tông tại Trung Thổ Thần Châu, mặc dù Huyền U tông ta không phải thế lực nhất lưu, nhưng trong tông, cường giả Vạn Pháp cảnh cũng có hơn mười người, mặc dù Ngự Pháp cảnh không nhiều, nhưng cũng có bốn năm vị, ngạch...

Lão giả lưng còng đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng nhu hòa, nói:

Đã không phải là Vạn Pháp cảnh, mà là Ngự Pháp cảnh!

Thật giàu!

Nhưng cứ rút đi như thế, không ai cam tâm! Bọn họ đã đi tới Thanh Châu, chỉ cần đi vào Thanh Châu, nữ nhân, tiền tài... Nghĩ muốn cái gì có cái đó!

Hiện tại lui, sẽ mất đi rất nhiều rất nhiều!

Đúng lúc này, một lão giả lưng còng đột nhiên đứng dậy!

Nghĩ đến nơi này, hắn nhìn mấy trăm người kia, những người này, sợ rằng trên người chứa hơn phân nửa tài vật của Thương Lan châu!

Kiêng kị!

Diệp Huyền chém giết thứ tư Yêu Nghiệt bảng Hạ Hầu Chiêu, ý nghĩa thực lực của hắn đạt tới thứ tư Yêu Nghiệt bảng!

Giữa sân, mấy trăm người kia đều sinh ra thần thái e dè!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, có chút áy náy nói:

- Lão phu cũng không có ý uy hiếp, thật, hoàn toàn không có ý uy hiếp, tiểu hữu chớ có suy nghĩ nhiều!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

- Ta hiểu rõ! Đúng rồi, tiền bối có biết Thương Mộc học viện hay không?

Lão giả gật đầu, nói:

- Tự nhiên biết!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta diệt Thương Mộc học viện... Ân, ta không có chỗ dựa, thật, không có chỗ dựa nào cả, Thương Lan học viện hơn mười vị Vạn Pháp cảnh và rất nhiều cường giả Ngự Pháp cảnh đều bị ta giết... Ai nha, tiền bối ngài có vẻ mặt gì thế? Đừng không tin nha, thật, Diệp Huyền ta không có chỗ dựa, đều là một mình ta làm!

Sau khi nghe thấy lời này của Diệp Huyền, lão giả cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Xùy!

Lúc này, một sợi kiếm quang chém qua.

- Các vị, chúng ta nhiều người như vậy...

Lúc này, một tên nam tử đột nhiên đứng dậy, nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, ánh mắt lạnh như băng:

Mà hắn, chỉ cần giải quyết kẻ đứng ra là được!

Mà Diệp Huyền, rõ ràng cũng biết điểm này, bởi vậy, hắn cũng không có chọc giận tất cả mọi người, bởi vì những người này cùng tiến hắn, hắn khẳng định đánh không lại! Mà những người này, từng người tâm hoài quỷ thai, người nào cũng không tin người nào khác!

Thế nhưng, Thanh Châu Thương Mộc học viện bị hủy diệt, Diệp Huyền vẫn còn sống.

Việc này đã nói rõ rất nhiều vấn đề!

Hắn đã đạt tới Ngự Pháp cảnh, rất rõ ràng nhiều khi, có ít người không thể chọc, một khi chọc, có hại... Không chỉ chính mình, có khả năng còn hại cả tông môn.

Nhưng mà, hắn cũng không rời đi!

Hắn đang âm thầm quan sát, rõ ràng, hắn vẫn không nghĩ từ bỏ.

Vào lúc này, sau khi nhìn thấy Thác Bạt lão giả lui lại, vài trăm người ở đây, không còn ai đứng ra nữa!

Không người nào muốn làm chim đầu đàn!

Thế nhưng, cũng không ai đi, rõ ràng, đều là không cam tâm trở về như thế!

Theo bọn họ nghĩ, Thanh Châu chính là bảo tàng, bảo tàng đang ở trước mắt, rời đi như thế, người nào cũng không cam tâm!

Chuyện Thương Mộc học viện nhằm vào Diệp Huyền, hắn cũng nghe qua tại Trung Thổ Thần Châu, mà tổng viện Thương Mộc học viện, đó là thế lực mạnh hơn tông môn của hắn nhiều.

Sau cùng, hắn vẫn không có lựa chọn động thủ.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Quấy rầy.

Sau một lúc lâu, lão giả lưng còng mỉm cười, nói:

Trên mặt Diệp Huyền mang theo ý cười, rất là hòa ái.

Nam tử im lặng, ngay sau đó, đầu của hắn trực tiếp bay ra ngoài, bay xa mấy trượng và rơi xuống đất...

Nhìn thấy cảnh này, mấy người gần đó không kìm lòng được lui lại, lúc nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, trong mắt tràn đầy kiêng kị.

Bọn họ tới Thương Lan châu, mỗi người đều là ngoan nhân, thế nhưng người trước mặt còn ác hơn bọn họ!

Một lời không hợp liền chặt đầu!

Không có người nào đứng ra, cũng không có người nào nói chuyện.

Diệp Huyền cũng không nói gì, hắn lau sạch máu tươi trên Lôi Tiêu kiếm, mặt không biểu tình, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Cục diện lâm vào giằng co.

Lúc này, một tên nam tử đi ra, thế nhưng hắn cách Diệp Huyền rất xa, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói:

- Vị huynh đài này, ta không có ác ý, chỉ là muốn nói hai câu...

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Nói đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận