Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 502: Một Nửa

Vân Kiếm phong.

Bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Huyền vẫn đang điên cuồng thôn phệ, giờ phút này, hắn đã cắn nuốt hết ba thanh kiếm Thiên giai! Hiện tại, khí tức quanh thân hắn càng ngày càng mạnh.

Mà bên trong Giới Ngục tháp, có người vui, có người sầu.

Vui vẻ tự nhiên là Tiểu Linh Nhi, mỗi ngày nàng đều vô câu vô thúc, ở bên trong muốn đi dạo thế nào cứ đi dạo thế nào, hơn nữa còn được ăn.

Buồn là Đại thần lầu hai.

Bởi vì Diệp Huyền đã thôi động Giới Ngục tháp quá nhiều, bây giờ phong ấn của Giới Ngục tháp đã ngày càng buông lỏng.

Theo đạo lý mà nói, hẳn là nàng phải cao hứng mới đúng, bởi vì phong ấn nới lỏng, là chuyện tốt đối với nàng.

Thế nhưng nàng rất rõ ràng, nếu như phong ấn trong tháp hoàn toàn biến mất, người đầu tiên mà những tên trong tháp muốn giết, tuyệt đối là Diệp Huyền!

Bọn hắn chỉ biết, sau khi tỉnh khỏi giấc ngủ, Giới Ngục tháp trọng thương, nát vụn, phong ấn nới lỏng. Hơn nữa, còn có chủ nhân, mà chủ nhân này rất yếu con mẹ nó a!

Một lát sau, Đại thần lầu hai nhìn về phía Diệp Huyền dưới tầng thứ nhất, thời khắc này, khí tức của Diệp Huyền đã đạt đến một mức độ cực kỳ cường đại.

Nữ tử thần bí đi vào Giới Ngục tháp từ bao giờ, kỳ thật bọn hắn cũng không biết, bởi vì khi bọn hắn bị giam giữ, Giới Ngục tháp hoàn hảo không chút tổn hại, phong ấn khi đó, có thể khiến bọn hắn vĩnh viễn ngủ say, cho đến chết!

Tháp phá, Diệp Huyền chết, sau đó không mất bao lâu, tất cả mọi người sẽ cùng chết theo!

Thực lực nữ tử thần bí bày ra, chỉ là một góc băng sơn mà thôi!

Cứ như vậy, một ngày nối tiếp một ngày trôi qua, tới ngày thứ ba, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên mở hai mắt ra.

Nhưng nếu giết chết hắn, tất cả những người trong tháp đều không sống nổi!

Nếu cỗ khí tức này ở bên ngoài, khẳng định sẽ gây ra oanh động không nhỏ!

Hơn nữa, theo nàng suy đoán, sở dĩ Giới Ngục tháp này rơi vào tình cảnh như bây giờ, đoán chừng không tránh khỏi liên quan với nữ tử thần bí!

Trong tháp, chỉ có hai người biết nữ tử thần bí tồn tại, một là nàng, hai là một người khác. Nhưng đối phương vô cùng phách lối, tuyên bố muốn tìm nữ tử thần bí báo thù. Mà theo nàng thấy, đây là một chuyện cười!

Đơn giản mà nói, ngoại trừ Đại thần lầu hai và một người nào đó ở trên bị nữ tử thần bí trấn áp, người còn lại căn bản không biết sau lưng Diệp Huyền có một người cường đại như thế!

Hai sợi kiếm quang đột nhiên bắn ra nhanh như điện, cùng lúc đó, một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên phát tán ra từ trong cơ thể hắn.

Bởi vậy, cho dù là người trong tháp, cũng không biết rốt cục Giới Ngục tháp này đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như bây giờ!

Diệp Huyền vung lên tay phải, cỗ khí tức kia đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Mà trong Giới Ngục tháp, dù khí tức của hắn mạnh đến mấy, cũng sẽ bị trấn áp!

Xuy xuy!

Hơn nữa, đối với không gian, hắn càng có thể cảm nhận được rõ ràng, đồng thời chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể cải biến không gian chung quanh, hết sức tùy ý!

Cuối cùng cũng đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh!

Nhưng Diệp Huyền còn có một vấn đề, đó chính là, rốt cục hiện tại hắn có phải Kiếm Tiên hay không?

Không gian phi kiếm!

Mà lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

Phân giải!

Diệp Huyền ngây người:

Lầu bốn?

- Cẩn thận tên lầu bốn!

Chân Ngự Pháp cảnh!

Hiện tại, chỉ cần hắn nguyện ý, kiếm ý có thể hóa giữa thiên địa.

Thế nhưng, cuối cùng có phải Kiếm Tiên hay không, hắn cũng không biết!

Yên lặng một lát sau, Diệp Huyền quyết định đi hỏi Việt Kỳ.

Trong tháp, Diệp Huyền hít sâu một hơi, giờ phút này, hắn cảm thấy trong thân thể tràn đầy lực lượng, không chỉ như thế, giờ khắc này, tinh thần lực và thần thức của hắn khác biệt với trước đó thật lớn, dường như hết thảy chung quanh trở nên càng thêm rõ ràng.

Hiện tại, cuối cùng hắn đã đạt đến Chân Ngự Pháp cảnh!

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên.

Chân Ngự Pháp cảnh!

- Có ý tứ gì?

Đại thần lầu hai nói:

- Nó bảo Tiểu Linh Nhi đi rút kiếm!

Rút kiếm!

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức đen lại.

Rút kiếm!

Khẳng định là rút những thanh kiếm trên đỉnh tháp ra a!

Nếu mấy thanh kiếm kia bị rút ra, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì!

Diệp Huyền vội vàng gọi Tiểu Linh Nhi tới trước mặt, hắn hết sức nghiêm túc nói:

- Thanh kiếm kia, không thể rút ra, hiểu không?

Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó chân thành nói:

Diệp Huyền vội vàng kéo nàng trở về, nhìn tiểu bất điểm trước mắt, Diệp Huyền im lặng đến cực điểm, tiểu tử này có hiểu ý hắn nói không?

Lúc này, Tiểu Linh Nhi trực tiếp bay ra ngoài, sau đó bò thẳng lên đỉnh tháp.

Mặt mũi Diệp Huyền tràn đầy mộng, hắn có đồng ý sao?

- Ngươi đáp ứng?

- Ta...

Nói đến đây, ánh mắt nàng xoay chuyển.

Mà lúc này, Diệp Huyền nói:

- Không cho phép nói láo!

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó cười hì hì một tiếng:

- Ta, ta muốn rút ra chơi một chút, sau đó lại trả về, có thể... Sao?

Diệp Huyền đen mặt lại:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tiểu Linh Nhi vỗ tay một cái, ánh mắt sáng lên:

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, trừng mắt nhìn:

- Ngươi nghĩ thế nào?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Đúng vậy, nó nói kiếm chơi vui.

Tiểu Linh Nhi gặm gặm một viên linh quả, sau đó khẽ gật đầu nhỏ:

- Cái tên lầu bốn kia, hắn bảo ngươi đi rút kiếm?

Hắn không biết Tiểu Linh Nhi có thể rút ra được không, thế nhưng, vạn nhất có thể thì sao? Vạn nhất nếu rút ra được, khẳng định là chuyện lớn a!

Nghe Diệp Huyền nói, Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, có chút hiếu kỳ nói:

- Vì sao không thể rút ra a?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Rút ra, sẽ có chuyện lớn!

- A...

Tiểu Linh Nhi khẽ gật đầu nhỏ, bộ dáng cái hiểu cái không. Nhìn thấy Tiểu Linh Nhi gật đầu, trong lòng Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi, mà lúc này, nàng lại nói:

- Hôm nay không thể rút ra, vậy ngày mai có thể rút ra sao?

Diệp Huyền nghe xong kém chút té xỉu!

Tiểu tử này sao lại nhớ mãi chuyện rút kiếm a?

Cuối cùng, Diệp Huyền hoàn toàn bị tiểu tử này đánh bại!

Hắn không thể quản được tiểu tử này, chỉ có thể nhờ Đại thần lầu hai chú ý tiểu tử này một chút!

Đừng để không bị Hộ Giới minh cạo chết, lại bị tiểu tử này chơi chết!

Sau khi rời khỏi Giới Ngục tháp, Diệp Huyền đi tới Vân Kiếm điện.

Trong nội điện, Việt Kỳ đang nghiên cứu một môn kiếm kỹ, nàng hơi nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Có việc?

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

- Nói!

- Ta hoài nghi ta là Kiếm Tiên!

- Hả?

Việt Kỳ buông ra quyển trục trong tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Kiếm Tiên?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Chỉ là hoài nghi... Cũng không xác định!

Việt Kỳ đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ động tâm niệm, trong nháy mắt, cả gian phòng đều ngập tràn Thiện Ác kiếm ý của hắn.

Nhìn thấy một màn này, Việt Kỳ ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền nhẹ giọng hỏi:

- Là Kiếm Tiên sao?

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lắc đầu:

- Vẫn chưa hoàn toàn đúng, chỉ có thể coi là một nửa!

Một nửa!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận