Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1766: Cần! Cần quá ấy chứ

Nghe vậy, Vô Hy và Nhậm Bình Sinh sững sờ.

Lúc này, nữ tử lại nói: “Hiện giờ đang bảo hắn làm giúp ta một chuyện, xong chuyện thì hắn sẽ rời đi. Tới khi ấy các ngươi có thể đi giết hắn!”

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy nhìn nhau, trong mắt hai người chứa đựng vẻ nghi hoặc.

Ở phía dưới, bạch phát lão giả liếc nhìn tiểu thư nhà mình, hắn ta không dám nói chuyện.

Nữ tử đột nhiên mỉm cười: “Thật là, chúng ta chẳng có quan hệ gì với hắn cả! Các ngươi ra ngoài đi! Đợi hắn làm xong chuyện cho ta thì hắn sẽ lập tức rời khỏi đây. Đến lúc ấy thì các ngươi có thể đi giết hắn.”

Vô Hy do dự một lát rồi nói: “Chi bằng bây giờ các hạ giao hắn cho hai người chúng ta đi?”

Nữ tử híp mắt: “Các ngươi có tin ta cho các ngươi đi đời không?”

Nghe vậy, Vô Hy và Nhậm Bình Sinh bèn sầm mặt lại.

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì, thế nhưng ta phải nói với ngươi rằng chuyện của hắn thì hắn phải tự giải quyết.”

Ở phía dưới, bạch phát lão giả bèn nở một nụ cười nhẹ.

Không có Vô Hy thì đừng nói là nữ tử thần bí vừa xuất hiện này, đến cả bạch phát lão giả kia hắn ta cũng không thể đánh được!

Nữ tử thần bí mỉm cười, quay người rời đi.

Nói đoạn, hắn ta không cho Nhậm Bình Sinh cơ hội mà quay người biến mất.

Dẫu sao thì hắn cũng là Phàm kiếm, tạo hóa kiếm đạo cũng không thấp.

Nữ nhân này trở mặt nhanh thế không biết?



Thấy Vô Hy rời đi, Nhậm Bình Sinh cũng chỉ đành rời đi theo.

Nhậm Bình Sinh muốn nói gì đó nhưng Vô Hy đã lên tiếng trước: “Chúng ta đi!”

Bạch phát lão giả nói: “Nếu hắn không giải quyết được thì sao?”

Không chỉ có vậy, hắn còn được tiếp xúc với nhiều loại hình kiếm đạo, mở rộng kiến thức kiếm đạo của mình.

Sau khi hai người rời đi, bạch phát lão giả bèn nhìn nữ tử thần bí kia: “Tiểu thư…”

Khoảng thời gian ấy Diệp Huyền hăng say học hỏi đến mức quên cả mình.

Tại Kiếm Chủng, lúc này Diệp Huyền vẫn đang giao lưu với các kiếm tu. Mới đầu hắn chỉ nghe, sau đó có chỗ nào không hiểu thì hắn sẽ hỏi. Nhưng sau đó thì hắn bắt đầu giao lưu với những kiếm tu này.

Trong quá trình đó, kiến thức kiếm đạo của Diệp Huyền cũng tăng lên rất nhiều!

Vô Hy lại nói: “Thực lực của nữ nhân đó sâu không lường được!”

Vô Hy khẽ nói: “Ngươi có đánh lại được nữ tử thần bí kia không?”

Vô Hy nói: “Nữ nhân này có lẽ đang lợi dụng Diệp Huyền! Tóm lại là chúng ta cứ đợi Diệp Huyền ra ngoài đi! Đương nhiên, nếu Đạo Chủ có thể tìm được cường giả tương trợ thì chúng ta cũng có thể vào đó làm một trận! Nếu như không có cường giả tương trợ, chỉ với hai người chúng ta thì không thể địch lại đối phương đâu!”

Tại lối vào cấm địa của Thiên Ma tộc.

Vô Hy lắc đầu: “Không dễ tìm đâu!”



Nhậm Bình Sinh trầm mặc một lát rồi nói: “Còn một chuyện nữa, tại sao chúng ta không để Diệp Huyền tự phải ra ngoài nhỉ?”

Nghe vậy, Vô Hy bèn ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Nhậm Bình Sinh bỗng mở mắt: “Để ta tìm!”

Nhậm Bình Sinh nhìn chằm chằm Vô Hy: “Tại sao ngươi lại rút lui?”

Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Không thể tin nữ nhân đó được!”

Vô Hy nhìn hắn ta: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhậm Bình Sinh chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ ở mức Chủ Tể cảnh thôi, chúng ta chỉ cần tìm thêm hai cường giả Chủ Tể cảnh, bốn người liên thủ là thể nào cũng kìm hãm được hai người đi.

Nhậm Bình Sinh trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh trầm mặc.

Vô Hy nói: “Nàng ta đã nói rồi đó, nàng ta và Diệp Huyền không có quan hệ gì cả còn gì?”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc: “Chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ như vậy?”

Vô Hy nhíu mày: “Để hắn tự ra ngoài?”

Nói đến đây, hình như Vô Hy nhớ ra điều gì đó. Hắn ta sững sờ: “Ý ngươi là nhắm vào Vạn Duy thư viện?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ta đi tìm người giúp đỡ, nếu nữ tử thần bí và bạch phát lão giả đó thực sự không giúp đỡ Diệp Huyền thì tốt, còn nếu giúp đỡ hắn thì chúng ta sẽ phải đấu một trận với họ rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Vô Hy ở lại, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng, không biết đang nghĩ gì.



Ở Kiếm Chủng, nữ tử thần bí bước tới nơi này. Nàng liếc nhìn Diệp Huyền đang giao lưu cùng các kiếm tu ở phía xa xa, trên mặt là nụ cười nhẹ.

Diệp Huyền đã học ở đây được mấy ngày rồi. Mấy ngày nay, hắn đều không nghỉ ngơi.

Cứ thế, vài ngày nữa trôi qua. Hôm ấy, hắn bỗng ngồi xuống, một lát sau cả người hắn đã nhập định.

Những vị kiếm tu kia thì vẫn chưa biến mất, bọn họ đều đang nhìn hắn.

Nữ tử thần bí cũng không rời đi, nàng nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Thời gian dần dần trôi qua, khoảng ba ngày sau, Diệp Huyền bỗng mở mắt. Ánh mắt hắn sáng vô cùng.

Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí kia bèn nhếch khóe miệng.

Diệp Huyền vội nói: “Cần! Cần quá ấy chứ!”

Nữ tử thần bí chớp mắt, khẽ mỉm cười: “Có cần giúp đỡ không?”

Một luồng kiếm ý cực lớn đột nhiên cuộn trào bên trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, siết chặt hai tay, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên ngưng tụ lại trên đỉnh đầu hắn, kiếm ý bay vụt lên trời.

Lúc này, nữ tử thần bí đã đi tới bên cạnh Diệp Huyền, quan sát hắn và nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền lại hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta thấy rất tốt!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi vẫn cần một quá trình hấp thụ triệt để nữa, có điều quá trình này không cần phải vội, cứ từ từ!”

Diệp Huyền gật đầu, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian trước mặt bỗng rung chuyển. Chỉ một lát sau, hắn bèn chau mày.

Nử tử thần bí hỏi: “Sao thế?”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Hộ Đạo giả và Thiên Ma tộc đang nhắm vào các bạn của ta!”

Nói đoạn, hắn nhìn nữ tử thần bí và nói: “Tuyết tỷ, ta phải trở về đây!”

Uỳnh!

Lúc này, Diệp Huyền đã đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận