Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1324: Trấn hồn kiếm

Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Nam tử trung niên nhìn hắn và nói: “Ngươi to gan dám xâm phạm đến Kiếm tông ta...”

Đúng lúc ấy thì Diệp Huyền bỗng biến mất.

Vụt!

Một đường huyết hồng kiếm quang xoẹt qua, nam tử trung niên kia còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi tuôn ra như suối. Mà chỗ máu tươi này đều bị Diệp Huyền hấp thụ hết!

Hắn cõng muội muội tiếp tục tiến về phía trước, lúc này chẳng còn kiếm tu nào ngăn hắn lại.

Bởi lẽ bọn họ nhận ra kiếm tu bình thường mà đi ngăn cản Diệp Huyền thì chỉ có chết.

Đúng lúc ấy, phía không xa bỗng truyền đến tiếng kiếm va chạm. Ngay sau đó là một màn phi kiếm dày chi chít!

Kiếm trận!

Các cường giả của Kiếm tông há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt Mục Thanh Phong lộ vẻ khó tin: “Sao có thể…”

Vô số đường kiếm bay về phía Diệp Huyền như một cơn cuồng phong bão vũ. Chỉ nguyên uy lực của nó thôi đã có thể chèn ép người ta đến mức khó thở.

Cả vạn thanh kiếm đều bị hắn hấp thụ hết!

Do vậy, hắn ta dùng luôn Kiếm trận của Kiếm tông!

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt. Hai đường huyết hồng kiếm quang tuôn ra khỏi mắt hắn, vô số cường giả phía đối diện mất đầu ngay tức khắc!

Đối mặt với Diệp Huyền, Kiếm tông dùng luôn Kiếm trận. Rất rõ ràng, bọn họ không muốn tổn thất về người.

Tất cả mọi người cũng không thể tin được!

Mà Kiếm trận này không phải ai cũng có thể đối phó được!

Mục Thanh Phong không hề ngu ngốc, Diệp Huyền có thể phá tan nhục thể của Kiếm Mộc thì sao những kiếm tu bình thường có thể đối phó với hắn?

Bởi lẽ Diệp Huyền trực tiếp hấp thụ luôn những thanh kiếm ấy!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn dàn kiếm ngập trời, hắn không lựa chọn ra tay, chỉ để mặc những thanh kiếm ấy chém lên người mình.

Diệp Huyền có thể giết chết kẻ địch trong tích tắc?

Hấp thụ kiếm ư?

Máu tươi chảy thành sông!

Thực lực hiện giờ của Diệp Huyền thực sự quá kinh khủng!

Lúc bấy giờ, Diệp Huyền chẳng khác gì một sát thần!

Nó chỉ bảy vị trưởng lão của Kiếm tông. Mà bảy người này thấp nhất đã đạt đến Phá Mệnh cảnh. Bọn họ luôn nghiên cứu về Kiếm trận, bảy người liên thủ, hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết một cường giả Cầu Đạo cảnh.

Vút!

Diệp Huyền bị giết rồi sao?

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng biến mất.

Không còn sót lại gì!

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả cường giả của Kiếm tông đều hóa đá, bởi lẽ khoảnh khắc hắn bước ra, hắn đã hấp thụ hết sạch Kiếm trận!

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bước ra.

Những đường huyết hồng kiếm quang lại bay ra. Những chỗ chúng đi qua đều bị hủy diệt. Cùng lúc đó, lệ khí và sát khí bỗng điên cuồng lan tỏa khắp không gian.

Sau khi trông thấy thực lực của Diệp Huyền, đương nhiên Mục Thanh Phong sẽ không coi thường hắn. Bởi vậy, hắn ta bèn phái bảy vị trưởng lão của Kiếm tông ra mặt, hơn nữa còn để bọn họ dùng luôn Kiếm trận.

Khoảnh khắc Kiếm trận xuất hiện, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp bị bổ xẻ, sau đó bị hủy diệt và biến mất mãi mãi!

Tất cả mọi người đều đang nhìn mảnh không gian ấy!

Mục Thanh Phong nhìn chằm chằm vào hắn, giờ thì hắn ta đã tin lời Kiếm Mộc nói rồi.

Thất Kiếm!

Dứt lời, bảy đường kiếm quang bỗng bay ra từ phía sau Mục Thanh Phong. Tiếp đó, chúng đan xen nhau hình thành nên một Khí Kiếm trận và bao vây xung quanh Diệp Huyền.

Diệp Huyền càng lúc càng tiến gần, Mục Thanh Phong vội nói: “Thất Kiếm!”

Mục Thanh Phong nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hai tay hắn ta siết chặt, trong lòng thì chấn kinh!

Như vậy mà hắn cũng hấp thụ được sao?

Hắn còn hấp thụ được cả Kiếm trận sao?

Như thế thì còn đánh sao được nữa đây?

Lúc này, bảy vị kiếm tu kia cũng sững sờ, Kiếm trận mà bảy người bọn họ tạo thành lại bị Diệp Huyền hấp thụ hết?

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng biến mất. Sắc mặt bảy người kia bèn thay đổi. Cùng lúc đó, giọng nói của Mục Thanh Phong vang lên: “Cẩn thận!”

Đương nhiên, bảy người kia cũng không dám lơ là. Lúc Diệp Huyền xông tới, bảy người họ lập tức vung kiếm, bảy thanh kiếm hóa thành bảy đường kiếm quang và đâm về phía Diệp Huyền với bảy góc độ. Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn không tránh, hắn cũng chẳng phản đòn, chỉ để mặc những thanh kiếm ấy chém lên người.

Sau đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bởi lẽ bảy thanh kiếm kia đã bị Diệp Huyền hấp thụ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, bảy vị kiếm tu sững người!

Lại hấp thụ?

Chuyện gì thế này?

Bảy người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ là vẻ không thể tin được.

Mục Thanh Phong nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ thì hắn ta đã hiểu.

Diệp Huyền có thể hấp thụ cả kiếm và kiếm khí!

Nhưng vấn đề là tại sao hắn có thể làm được điều này?

Mục Thanh Phong thật sự không hiểu!

Nếu cứ tiếp tục thế này thì còn có ai trong Kiếm tông có thể khắc chế được Diệp Huyền đây?

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền lại biến mất. Lần này, tốc độ của hắn nhanh vô cùng. Sắc mặt bảy vị kiếm tu kia thay đổi, người dẫn đầu trực tiếp rút kiếm chém về phía trước, một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ ào ra. Thế nhưng đối mặt với luồng kiếm khí ấy, Diệp Huyền lại không hề né tránh, hắn cứ để kiếm khí chém lên người. Và như những lần trước đó, kiếm khí lại bị Diệp Huyền hấp thụ.

Thấy vậy, vị kiếm tu kia bỗng tái mặt. Giờ thì hắn ta biết mình sắp xong đời rồi.

Như hắn ta nghĩ, một đường huyết hồng kiếm quang xoẹt qua cổ họng hắn ta. Đầu vị kiếm tu ấy lìa khỏi cổ. Có điều, khoảnh khắc cái đầu của hắn ta rơi xuống, linh hồn của hắn ta cũng thoát khỏi nhục thể như kiểu chạy trốn vậy. Mà lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí bỗng bao vây lấy hắn ta, linh hồn của hắn ta đã bị một thanh kiếm cắn nuốt ngay sau đó.

Thanh kiếm đó là Trấn Hồn kiếm!

Bấy giờ, hắn ta mới hoàn toàn biến mất khỏi thế gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận