Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3758. Kiếm vỡ! (2)



Chương 3758. Kiếm vỡ! (2)




Lúc này, đám người Nguyên tôn nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười bảo: “Không so đo nữa! Vốn chỉ là một hiểu lầm thôi, làm sao ta có thể so đo được chứ? Âm tôn, vừa rồi ta ra tay hơi nặng, ngươi đừng để bụng nhé!”
Âm tôn liếc mắt nhìn hắn: “Sẽ không.”
Diệp Huyền cười nói: “Mong rằng tiếp theo đây chúng ta có thể hợp tác vui vẻ! Dù sao thì vô lượng thần tinh mới chính là mục tiêu trong chuyến đi này của chúng ta. Âm tôn, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, đừng làm ra mấy chuyện đánh lén sau lưng gì đó đấy.”
Quân Đạo Lâm ở bên cạnh cũng gật nhẹ đầu: “Lấy đại cục làm trọng!”
Những cường giả Vô cảnh khác cũng gật đầu.
Thật ra bọn họ cũng sợ Diệp Huyền tiếp tục giết Âm tôn, nếu là như thế thì bọn họ sẽ phải đề phòng hắn.
Dù sao thì cũng như Âm tôn đã nói đấy, tuy rằng hắn ta đã mạo phạm Diệp Huyền nhưng cũng không đến mức phải giết người! Đương nhiên, Âm tôn này đúng là đầu óc có vấn đề thật, tuy luyện suốt nhiều năm như thế cũng không biết tu cái đầu giùm người ta!
Lúc này, Âm tôn trầm giọng bảo: “Sao Diệp tôn lại nói như thế? Tuy rằng tính cách của Âm tôn ta hơi nóng nảy một chút nhưng vẫn biết nguyên tắc!”
Diệp Huyền cười nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Mọi người lại tiếp tục tiến lên!
A Đạo Linh ở bên cạnh Diệp Huyền cười nói: “Ta thấy hơi ngạc nhiên đấy!”
Diệp Huyền khẽ cười: “Ngạc nhiên vì ta không giết hắn ta?”
A Đạo Linh gật đầu.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Âm tôn ở đằng xa, nếu có thể giết thì hắn chắc chắn sẽ giết, chứ hắn sẽ không để lại hậu họa cho mình!
Nhưng vấn đề là hắn đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết đối phương rồi!
Dưới tình huống không kích hoạt huyết mạch, hắn vẫn khó lòng giết được một cường giả Vô cảnh!
Hơn nữa, vừa rồi Âm tôn đã chuẩn bị chuồn rồi! Một khi đối phương chạy trốn, hắn có thể làm gì được người ta đây, dù sao đối phương cũng là một cường giả Vô cảnh. Còn nữa, Âm tôn này đã xin lỗi, nếu hắn vẫn còn đuổi giết vậy sẽ khó tránh khỏi khiến đám cường giả như Quân Đại Lâm kiêng dè hắn!
Có thêm vài người bạn chắc chắn vẫn tốt hơn là có thêm vài kẻ địch!
A Đạo Linh đột nhiên nói: “Lúc qua sông phải cẩn thận một chút!”
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ và nhìn về phía dòng sông màu đen ở trước mặt kia: “Dưới đáy con sông này có gì kỳ quái sao?”
A Đạo Linh gật đầu: “Có sinh vật không rõ! Cụ thể là gì thì không biết.”
Diệp Huyền nói; ‘Sông này rộng không quá trăm trượng, với thực lực của mọi người chỉ chớp mắt một cái cũng có thể qua sông…”
Nói đến đây, hắn lại trầm giọng hỏi: “Phía trên con sông này cũng có vấn đề?”
A Đạo Linh gật đầu: “Thời không bên trên hắc hà này vô cùng kỳ lạ, là một đoạn thời không méo mó trông như mê cung vậy, đây cũng chính là lý do tại sao ngày xưa chúng ta không thể qua sông được, bởi vì thời không này thật sự quá kỳ quái, sau khi mọi người tiến vào trong đó không chắc chắn mình có thể bước ra được, hoặc là quay về được!”
Thời không!
Diệp Huyền hơi sững sờ, hắn không sợ thứ gì nhất?
Chính là các loại thời không!
A Đạo Linh nhìn về phía hắn: “Ta biết thanh kiếm của ngươi khá đặc biệt, ngươi có thể dẫn đầu không?”
Dẫn đầu!
Đám người có mặt ở đó đều nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười đáp: “Không thành vấn đề!”
Nói xong, hắn bước lên một bước, thời không mà hắn vừa đặt chân xuống trực tiếp hện lên những gợn sóng lăn tăn, ngay sau đó, trước mặt hắn trực tiếp biến thành một tinh không lĩnh vực chưa biết.
Lúc này, đám người A Đạo Linh cũng đã xuất hiện đằng sau hắn. Diệp Huyền liếc mắt nhìn phía trước, đằng trước có vô số đường hầm thời gian, không chỉ như thế, mấy đường hầm thời gian này còn giống như những tấm gương, phản chiếu ra vô số người.
Có hơi kỳ quái!
Diệp Huyền hơi nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đành xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm hơi rung lên. Diệp Huyền từ từ nhắm hai mắt lại, một lúc sau, hắn nhìn về phía xa: “Đi theo ta!”
Nói xong, hắn bước vào một đường hầm thời không trong số đó!
Nhưng vừa mới đi qua đó, thời không kia đã trực tiếp méo mó.
Sắc mặt của mọi người chợt thay đổi!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Trấn!”
Vừa dứt lời, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn hơi rung lên, ngay sau đó, thời không méo mó kia lại khôi phục như thường!
Nhìn thấy một màn này, mọi người lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Mọi người tiếp tục tiến lên, đúng lúc đó, Diệp Huyền đột ngột dừng lại, cách trước mặt hắn không xa lại có sáu nam tử cầm cổ mâu trong tay xuất hiện. Những nam tử này để trần nửa người trên, trên thân trải đầy các loại phù văn màu đỏ như máu!
Sáu người còn sống!
Mà phía sau sáu người này có một tế đàn, trên tế đàn có một nữ tử nằm đó. Nữ tử mặc một bộ váy đen như mực, gương mặt được che bởi một chiếc khăn màu đỏ.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám người Diệp Huyền trở nên nặng nền hơn hẳn.
Lúc này, Thanh Huyền Kiếm cũng hơi chấn động, cùng lúc đó, giọng nói của Tiểu Hồn vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Tiểu chủ, mau rút!”
Mau rút!
Trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ hãi!
Diệp Huyền hoảng hốt, lập tức hô: “Rút!”
Vừa dứt lời, hắn đang định rút nhưng đúng lúc ấy, sáu nam tử cầm cổ mâu trong tay kia chợt biến mất ngay tại chỗ.
Con ngươi của Diệp Huyền co rút, hắn dùng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm trực tiếp biến thành một kiếm thuẫn chặn trước mặt hắn.
Một thanh cổ mâu đâm tới.
Ầm!
Kiếm thuẫn rung lên dữ dội, Diệp Huyền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mà lúc này, hắn chợt quay phắt đầu lại nhìn. Vừa mới quay đầu lại chỉ nhìn thấy cái đầu của Nguyên tôn vốn dẫn đầu, đi ngay bên phải hắn đã bay ra ngoài, không chỉ Nguyên tôn mà đầu của Quân Đạo Lâm, An Bắc Thần và cả đám người A Đạo Linh cũng lập tức bay đi!
Ngoại trừ hắn, tất cả những người có mặt ở đây đều đã bị miểu sát!
Tất cả đều bị miểu sát!
Một khắc này, sắc mặt của Diệp Huyền trực tiếp trắng bệch như tờ giấy.
Ngay cả sức đánh trả cũng không có!
Lúc này, sáu nam tử cầm cổ mâu trong tay kia quay người nhìn về phía Diệp Huyền, một người trong số đó đang định ra tay nhưng một giọng nói đột nhiên vang lên từ trên tế đàn: “Đợi đã!”
Nghe thế, nam tử kia lập tức dừng lại, sáu người chậm rãi quay người nhìn về phía nữ tử trên tế đàn đằng xa kia, bọn họ đồng thời quỳ xuống, áp sát đầu xuống đất.
Chỉ nhìn thấy nữ tử kia bước xuống, trên gương mặt có chiếc khăn màu đỏ như máu che đi khiến người không nhìn thấy rõ dung mạo.
Nữ tử đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, con ngươi của Diệp Huyền chợt co rút lại, hắn dùng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm trực tiếp hóa thành một kiếm thuẫn chắn trước mặt hắn.
Lúc này, nữ tử búng ngón tay một cái, trực tiếp đập lên kiếm thuẫn.
Ngay sau đó…
Ầm!
Kiếm thuẫn nứt vỡ thành tiếng, hóa thành mảnh vụn bay đầy trời!
Đầu óc Diệp Huyền trống rỗng!
Thanh Huyền Kiếm vỡ rồi!

Hết chương 3758.



Bạn cần đăng nhập để bình luận