Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3797. Đi dạo loanh quanh!



Chương 3797. Đi dạo loanh quanh!




Nghe thanh sam nam tử nói vậy, sắc mặt mọi người bèn trở nên kì lạ!
Cổ Đế kinh khủng vậy mà thanh sam nam tử bảo hắn ta chỉ là một con kiến?
Con kiến!
Thiên Yếm ở một bên liếc nhìn thanh sam nam tử.
Không hổ là phụ tử, đều thích ra vẻ.
Có điều, cha hắn thực sự rất đỉnh!
Lúc này Diệp Huyền cạn lời vô cùng, hắn nhìn cha mình ra vẻ mà thấy bất lực thay. Cảm giác này đúng là quá không thoải mái.
Ở phía xa xa, Cổ Đế nhìn thanh sam nam tử bằng ánh mắt hoang mang: “Ngươi… ngươi là ai?”
Thanh sam nam tử nhìn Cổ Đế, hắn ta chỉ vào Diệp Huyền: “Có biết hắn là con trai ta không?”
Cổ Đế lắc đầu.
Thanh sam nam tử lạnh lùng nói: “Biết mà ngươi còn bắt nạt hắn!”
Vẻ mặt Cổ Đế khựng lại, ngươi không thấy ta vừa lắc đầu hả?
Ta mà biết hắn có một người cha kinh khủng như vậy thì có đánh chết ta cũng không dám ra tay với hắn!
Mặc dù hắn ta tự tin, nhưng khi đối mặt với người bình thường thì thế thôi, chứ đối mặt với thanh sam nam tử hắn ta chẳng có chút tự tin nào cả!
Lúc này, thanh sam nam tử đột nhiên định ra tay, Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh đột nhiên nói: “Hắn ta với vũ trụ này là một thể, nếu như giết hắn ta… thì vũ trụ này…”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Chuyện nhỏ!”
Hắc bào nam tử ở bên cạnh Cổ Đế đột nhiên trầm giọng nói: “Các hạ, chúng ta là người của Ma Mạch!”
Thanh sam nam tử nhìn hắc bào nam tử: “Ma Mạch?”
Hắc bào nam tử nhìn đối phương: “Với thực lực của các hạ, chắc các hạ đã từng nghe đến Ma Mạch!”
Thanh sam nam tử lại lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!”
Hắc bào nam tử nhíu mày: “Sao có thể… Sao ngươi lại chưa từng nghe đến Ma Mạch?”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Ngươi đang muốn nói ngươi có một chỗ dựa lớn mạnh, đúng không?”
Hắc bào nam tử liếc nhìn thanh sam nam tử: “Đúng vậy!”
Hắn ta biết, trừ phi khiến thanh sam nam tử này phải kiêng dè ra, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Có chỗ dựa thích thật!”
Nói đoạn, hắn ta dừng lại một chút rồi bảo: “Không giống ta, vô địch rồi là chẳng cần chỗ dựa! Ôi!”
Mọi người: “….”
Diệp Huyền đen mặt.
Mẹ kiếp!
Giờ sao cha hắn ra vẻ quá vậy?
Lúc này, hắc bào nam tử đột nhiên nói: “Các hạ, ngươi chưa từng nghe đến Ma Mạch thật sao?”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Nếu như bảo ngươi gọi người thì khoảng bao lâu người của ngươi có thể tới?”
Hắc bào nam tử nhìn chằm chằm thanh sam nam tử, hắn ta không lên tiếng.
Lúc này, thanh sam nam tử đột nhiên lắc đầu: “Thôi! Không lão phí thời gian nữa! Chơi với các ngươi chán chết!”
Dứt lời, thanh kiếm của hắn ta bỗng rời khỏi vỏ.
Vụt!
Mấy người Cổ Đế bèn bị một đường kiếm quang diệt trừ.
Có điều, vẫn còn lại hai người!
Một người là Bích Tiêu, người còn lại là tiểu nữ hài đang ôm búp bê kia!
Bích Tiêu khẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu nữ hài nhìn thanh sam nam tử bằng ánh mắt sợ hãi, không biết đối phương định làm gì.
Thanh sam nam tử nhìn tiểu nữ hài: “Ta ghét nhất là người mồm miệng không sạch sẽ!”
Dứt lời, hắn ta búng ngón tay, một đường kiếm quang bèn nhập vào ngực tiểu nữ hài. Ngay sau đó, tiểu nữ hài bị ghim trong một vực thẳm thời không!
Thanh sam nam tử nói: “Ta ghim ngươi ở đây một ngàn năm, một ngàn năm sau nếu như ngươi còn sống thì đó chính là tạo hóa của ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Hai cha con ta đi dạo đi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Cha, có thể giúp ta một chuyện không?”
Thanh sam nam tử lắc đầu: “Không…”
Đinh Thược Dược ở bên cạnh đột nhiên kéo tay thanh sam nam tử, thanh sam nam tử thấy hơi bất lực, Đinh Thược Dược bèn trừng mắt với hắn ta.
Thanh sam nam tử nắm tay nàng, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Nói đi xem nào!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, mẹ kiếp, cha hắn không muốn giúp hắn kìa!
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền nói: “Cha, ngươi có thể giúp Niệm tỷ tiến bộ không?”
Mộ Niệm Niệm!
Thanh sam nam tử liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Con trai ngốc, ngươi xem thường Niệm tỷ của ngươi quá rồi đấy! Nàng ta không cần ai giúp hết!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Là sao?”
Thanh sam nam tử lắc đầu: “Vị Niệm cô nương này có khả năng là người có thể đạt đến trình độ như chúng ta nhất!”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm chớp mắt, nàng không lên tiếng.
Thanh sam nam tử lại nói: “Nàng ta…”
Nói đến đây, hắn ta lắc đầu: “Không nói về Niệm cô nương nữa!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Thanh sam nam tử nói: “Bởi vì cảnh giới của ngươi quá thấp, không tiếp xúc được với một vài thứ, nói với ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiểu không?”
Diệp Huyền: “…”
Thanh sam nam tử liếc nhìn hắn, khi trông thấy vết thương trên người hắn, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ không nỡ. Hắn ta do dự một lát rồi nói: “Cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà là hiện giờ nói cho ngươi cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, có một vài chuyện ngươi phải tự tìm hiểu thì mới thú vị, đời người mà, người khác nói cho ngươi với ngươi tự tìm hiểu hoàn toàn khác nhau, hiểu chưa?”
Giọng nói của hắn ta đã dịu dàng hơn rất nhiều!
Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”
Thanh sam nam tử đột nhiên nhìn Thiên Yếm và Bích Tiêu: “Hai người này là bạn ngươi à?”
Diệp Huyền nhìn Thiên Yếm: “Nàng ta coi như là một nửa!”
Một nửa!
Thanh sam nam tử mỉm cười, hắn ta xòe tay ra, một đường kiếm quang bèn nhập vào trán Thiên Yếm.
Uỳnh!
Hết chương 3797.



Bạn cần đăng nhập để bình luận