Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1106: Tính dở trò à?

Vút!

Một đường kiếm quang chém thẳng xuống, người mặc giáp đen lập tức bị chém bay đi trăm trượng, hắn ta vừa dừng lại, áo giáp đen mặc trên người đã trực tiếp nứt ra!

Người mặc giáp đen đang định ra tay lần nữa nhưng Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền đã chỉ vào mi gian của hắn ta!

Vẻ mặt của Diệp Huyền lạnh lùng: “Trước đó không giết ngươi không có nghĩa không thể giết ngươi, mà là ta nể mặt Khương tộc, hiểu chưa?”

Người mặc giáp đen nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hai nắm tay siết chặt, rõ ràng là không phục!

Diệp Huyền lại không để ý đến hắn ta, hắn vung tay phải, Thiên Tru kiếm trở về trong tay hắn!

Mà lúc này, đột nhiên người mặc giáp đen kia lao về phía Diệp Huyền.

Thấy một màn này, sắc mặt của mỹ phụ đó thay đổi, nàng vội vàng hô: “Diệp vương nương tay…”

Trong lòng mỹ phụ kinh hãi, lúc này nàng ta mới chợt nhớ ra người mà mình đang đối diện là người thế nào.

Mỹ phụ hơi hành lễ về phía xa, sau đó nàng ta bấm vào ngón tay, một hòn đá màu đen tuyền rơi xuống trước mặt Diệp Huyền: “Thứ này là Hắc Nguyên Thạch, có thể ngăn được lực cắn nuốt của hắc động!”

Mỹ phụ nhìn về phía hắn, tức giận nói: “Diệp vương, nơi này chính là…”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong sân: “Mời Diệp vương.”

Mỹ phụ trực tiếp ngây người, nàng ta không ngờ Diệp Huyền lại trực tiếp ra sát chiêu.

Đầu bên kia hắc động là một động thiên khác!

Phụt!

Diệp Huyền nhận lấy Hắc Nguyên Thạch, sau đó đi về phía hắc động xa xa, chưa đến một lúc hắn đã hoàn toàn biến mất trong hắc động đó.

Vẻ mặt của hắn không thay đổi, Thiên Tru kiếm trong tay hắn hơi rung lên.

Nàng ta còn chưa dứt lời thì đầu của người mặc giáp đen đó đã bay ra ngoài!

Vị trước mặt chính là sự tồn tại có thể chém chết Đăng Phong cảnh!

Lúc này, mỹ phụ xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nói: “Diệp vương đi theo ta!”

Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại như kiếm khiến người không rét mà run.

Nói xong, nàng ta đi về phía xa.

Mỹ phụ đứng nguyên tại chỗ nhìn thi thể trước mặt, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền thông qua truyền tống của hắc động tới một sơn cốc, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, xung quanh là cảnh tượng mùa xuân tươi đẹp.

Hai người vòng qua pho tượng đó, sau đó tới một gian mộc điện.

Diệp Huyền liếc mắt quan sát pho tượng nam tử đó, lúc này, đột nhiên mỹ phụ nói: “Tổ tiên Khương tộc ta chắc là không quen Diệp vương đâu!”

Diệp Huyền nói: “Thứ nhất, ta vừa tới nơi này hắn ta đã ra tay với ta, hơn nữa còn ra sát chiêu! Thứ hai, ta đã cho hắn ta một cơ hội sống sót, đáng tiếc, hắn ta không biết quý trọng mà còn muốn ra tay!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn pho tượng nam tử, hỏi: “Đây là tổ tiên của Khương tộc ngươi?”

Diệp Huyền cười bảo: “Khương tộc trưởng cho ta vào chắc là có nguyên nhân, đúng chứ?”

Diệp Huyền đi theo, chưa đến một lúc, hai người đã tới trước một lầu các, lầu các được xây giữa sườn núi, trước lầu các còn có một pho tượng nam tử lơ lửng.

Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyền: “Nghe nói trên người Diệp vương có Ngũ Duy chí bảo!”

Trong điện chỉ còn lại hai người!

Khương Mộc Phong vung tay phải, hai lão giả bên cạnh hắn ta và mỹ phụ lập tức hơi hành lễ, sau đó lùi ra ngoài.

Mỹ phụ gật đầu: “Đúng!”

Khương Mộc Phong lạnh lùng nói: “Nhưng rõ ràng Diệp vương có thể ra tay nương tình, bán một nhân tình cho ta!”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Sự tôn trọng tới từ đôi bên, nếu ngay từ đầu quý tộc tôn trọng ta thì ta hà tất phải xuất kiếm?”

Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyền mà không nói gì cả.

Diệp Huyền: “...”

Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyền: “Uy phong của Diệp vương lớn thật, vừa tới Khương tộc ta đã giết người!”

Nam tử trung niên này chính là tộc trưởng của Khương tộc – Khương Mộc Phong.

Trong mộc điện có hai lão giả và một nam tử trung niên.

Diệp Huyền cười đáp: “Khương tộc ngươi cũng muốn?”

Khương Mộc Phong lắc đầu: “Bảo vật cỡ này nào phải thứ Khương tộc ta có thể sở hữu?”

Nói xong, hắn ta đi đến trước mặt Diệp Huyền: “Diệp vương, ta làm một giao dịch với ngươi, thế nào?”

Diệp Huyền cười bảo: “Nói nghe thử đi!”

Khương Mộc Phong nói: “Khương tộc ta cho ngươi mượn thanh kiếm đó nhưng để báo đáp, ta muốn nhìn Ngũ Duy chí bảo trên người ngươi! Thế nào?”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Chỉ nhìn?”

Khương Mộc Phong gật đầu: “Chỉ nhìn!”

Diệp Huyền cười nói: “Vậy thì có gì mà không được?”

Vừa dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy Giới Ngục tháp, sắc mặt của Khương Mộc Phong lập tức trở nên nặng nề, Diệp Huyền xòe tay ra, cười hỏi: “Kiếm đâu?”

Khương Mộc Phong nhìn hắn: “Sao thế, còn sợ ta nuốt lời?”

Diệp Huyền cười bảo: “Lấy kiếm ra!”

Khương Mộc Phong liếc mắt nhìn hắn, sau đó hắn ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trên đó.

Diệp Huyền nhìn về phía chiếc hộp màu đen, Khương Mộc Phong bấm ngón tay, chiếc hộp đen mở ra, trong hộp đặt một thanh kiếm.

Đó chính là thanh kiếm mà bạch y nữ tử kêu hắn tìm!

Diệp Huyền thu lại tầm nhìn, sau đó nhìn về phía Khương Mộc Phong, hắn buông lỏng tay, Giới Ngục tháp trực tiếp bay vào trong tay Khương Mộc Phong.

Khương Mộc Phong nhìn Giới Ngục tháp trong tay mình với ánh mắt nóng rực: “Ngũ Duy chí bảo…”

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Nghe đồn vật này có thể giúp người tới Ngũ Duy vũ trụ trong truyền thuyết, có thật không?”

Diệp Huyền xòe tay ra: “Kiếm?”

Chiếc hộp đựng kiếm trong tay Khương Mộc Phong đột nhiên biến mất, hắn ta mỉm cười: “Kiếm gì?”

Diệp Huyền híp mắt lại: “Sao thế, tính giở trò à?”

Khương Mộc Phong cười đáp: “Diệp Huyền, ngươi giết tộc nhân của ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Chẳng qua nể mặt Ngũ Duy chí bảo này, ta có thể bỏ qua chuyện cũ!”

Diệp Huyền bật cười: “Ngươi muốn cướp của ta sao?”

Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyền: “Bảo vật này là ngươi cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận