Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1460: Ngu thì chết! Đáng đời

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối muốn nói thực lực của ta thấp, không xứng làm ca ca của nàng phải không?"

A Địa nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

Diệp Huyền cười nói: "Ta sẽ cố gắng mạnh lên!"

A Địa khẽ gật đầu: "Các hạ kỳ tài ngút trời, nhìn chung trong thế hệ tuổi trẻ bây giờ, không được mấy người mạnh hơn ngươi, với thiên phú của các hạ thì thành tựu tương lai không thể đoán trước được!"

Đối với Diệp Huyền, thật ra thì hai người bọn họ cũng không có ý nghĩ gì khác. Bởi vì hắn đủ yêu nghiệt!

Mặc dù thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa mạnh lắm, nhưng mà nhìn người cũng không thể chỉ nhìn trước mắt, mà phải nhìn tương lai nữa.

Lúc này, A Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, ba thanh kiếm xuất hiện trước mặt đối phương!

Diệp Huyền nhìn về phía ba thanh kiếm đó, nói khẽ: "Nên tăng cảnh giới lên!"

Lâm Tiếu Thư thấy Trương Văn Tú trở về, lên tiếng hỏi: "Diệp Huyền..."

Trương Văn Tú không để ý đến bọn họ mà đi xuống dưới một gian đại điện, chỗ đó là Vạn Duy thư ốc.

Trương Văn Tú rời khỏi Tu La chi địa, sau đó nàng về tới Vạn Duy thư viện, nhìn thấy Trương Văn Tú, mấy người Lâm Tiếu Thư nhất thời thở dài một hơi, nữ nhân này mặc dù tính tình không tốt nhưng bây giờ Vạn Duy thư viện thật sự không thể không có nàng!

Lâm Tiếu Thư đứng hình.

...

Trương Văn Tú mặt không cảm xúc: "Ngươi vẫn chưa chết sao?"

Nói xong, hắn trực tiếp cầm lấy một thanh kiếm cắm vào bụng mình!

Rất nhanh, nàng đã đi tới trước Vạn Duy thư ốc và nhìn thấy lão giả canh giữ ở trước cửa.

Vạn Duy thư viện.

Hai người A Thiên: "..."

Trương Văn Tú đột nhiên nói: "Cút!"

Trương Văn Tú nhìn ra phía sau lưng lão giả: "Năm đó chính thứ ốc này khiến cho thư viện ta chia năm xẻ bảy!"

Bây giờ Vạn Duy thư viện cần một siêu cấp cường giả trấn thủ!

Nói xong, khóe miệng nàng nở một nụ cười mỉa mai: "Lão sư ơi là lão sư, khi ngươi còn ở đây thì những học viên đó ai cũng ngoan như mèo con, mà ngươi vừa biến mất, những người này đã nôn nóng muốn lấy bảo vật mà ngươi để lại, nếu như ngươi vẫn còn ở đây thì có phải sẽ rất thất vọng hay không?"

Trông thấy Trương Văn Tú, lão giả nhìn về phía nàng: "Là ngươi!"

Lão giả nói khẽ: "Còn có thể sống mấy năm!"

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Ngươi hẳn cũng gặp người đó rồi, cảm thấy thế nào?"

Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước nàng muốn rời đi!

Nói đến đây, hắn ta khẽ lắc đầu, lại nói: "Thật ra thì trực tiếp nhận người này vào trong thư viện trước không phải tốt hơn hay sao!"

Nếu như nơi này không phải do tiên tri sáng lập vào năm đó thì nàng đã đích thân diệt những người của Vạn Duy thư viện này, năm đó Vạn Duy thư viện có thể nói nhân tài đông đúc, ngoại trừ lục đại giáo tôn thì còn có tam đại đại học sĩ và hai vị đại hồng nho, trừ bọn họ ra, bên trong Vạn Duy thư viện còn có vô số nhân tài, những người này đều là người ưu tú nhất Ngũ Duy năm đó. Nhưng mà cùng với tiên tri rời đi, phần lớn người đều trở nên tham lam!

Lão giả trầm giọng nói: "Với tính cách của tiên sinh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, ta nghĩ năm đó hắn ta biến mất chắc chắn là có tình huống đột phát!"

Thật ra thì nàng cũng không có lưu luyến gì với Vạn Duy thư viện.

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Với thực lực của lão sư, năm đó Ngũ Duy không có bất kỳ người nào có thể đả thương hắn ta!"

Lão giả lắc đầu, không nói gì cả.

Trương Văn Tú nhắm hai mắt lại: "Ngươi muốn nói gì?"

Thậm chí có một số người còn không muốn đi tìm tiên tri!

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Người này không có duyên với thư viện ta!"

Lão giả thấp giọng thở dài: "Văn Tú, ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có tìm được tung tích của tiên sinh không?"

Trương Văn Tú lắc đầu: "Hoàn toàn không có tung tích!"

Nghe được Trương Văn Tú nói như vậy, lão giả đó nói khẽ: "Lòng người, nhân tính!"

Lão giả trầm mặc một lát sau đó nói: "Rất không tệ, có thể làm cho tiểu tháp nhận chủ cũng thấy được có chỗ bất phàm."

Trương Văn Tú gật đầu.

Lão giả hỏi: "Thiếu niên đó?"

Lão giả trầm giọng nói: "Như vậy thì chỉ có một khả năng!"

Trương Văn Tú gật đầu: "Đó là chính lão sư tự biến mất, mà với tính cách của hắn ta tuyệt đối sẽ không có chuyện không dặn dò một chút nào mà đã rời đi, cho nên ta suy đoán có thể hắn ta cũng không ngờ được là mình sẽ biến mất."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói: "Rốt cuộc lão sư đang làm gì mà lại khiến cho bản thân mình cũng không còn..."

Lão giả đột nhiên nói: "Không biết phu tử có tin tức của hắn ta không!"

Nữ phu tử!

Trương Văn Tú nhìn thoáng qua Vạn Duy thư ốc, sau đó xoay người rời đi.

Lão giả đột nhiên nói: "Ngươi tính thế nào?"

Trương Văn Tú dừng bước lại, lạnh nhạt nói: "Mặc dù ta không muốn quản cái thư viện nát này nhưng dù sao nó cũng là của lão sư để lại, trước khi lão sư về ta phải thay hắn ta quản lý."

Lão giả lại hỏi: "Còn Diệp Huyền đó, ngươi tính làm như thế nào?"

Trương Văn Tú mặt không cảm xúc: "Người này có chút thần bí, sau lưng không chỉ có nữ tử váy trắng thần bí mà còn có Tu La Nữ Đế, giữa chúng ta và hắn không có mâu thuẫn gì thì tại sao phải trở thành kẻ địch của nhau? Ăn no quá rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?"

Lão giả nói: "Thư viện chết nhiều người như vậy..."

Ánh mắt Trương Văn Tú lạnh xuống: "Bọn họ ngu thì chết! Đáng đời!"

Nói xong, nàng bước nhanh và biến mất ở nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận