Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3607. Ta vô địch!



Chương 3607. Ta vô địch!




Lúc này mọi người đều sững sờ!
Cường giả Mệnh Tri cảnh bị giết rồi!
Hơn nữa còn bị giết một cách nhẹ nhàng!
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ thực lực của đối phương cũng tàng tàng thôi!
Diệp Huyền xách đầu lão giả đến trước mặt mọi người, hắn nhìn nam tử trung niên đứng canh bên bậc đá. Vẻ mặt nam tử trung niên thay đổi, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hắn ta biết chủ nhân của mình đáng sợ như thế nào, hơn nữa lần này chủ nhân của hắn còn hiện cả bản tôn!
Tuy nhiên hắn ta không ngờ bản tôn lại bị miểu sát!
Thực lực của cái tên này phải kinh khủng đến mức nào?
Miểu sát cường giả Mệnh Tri cảnh!
Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, hắn mỉm cười: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử trung niên do dự một lát rồi run rẩy nói: “Mục Giang Hà!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sau này ngươi cứ đi theo ta đi!”
Nghe vậy, nam tử trung niên bèn sững sờ, sau đó vội vàng hành lễ: “Từ nay về sau Mục Giang Hà ta thề chết trung thành với tiền bối, nguyện hi sinh vì tiền bối!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó đưa cái đầu trong tay cho Mục Giang Hà: “Ngươi đem đi chôn đi! Tốt xấu gì cũng là chủ tớ!”
Mục Giang Hà thấy hơi do dự.
Diệp Huyền mỉm cười: “Yên tâm, không phải ta đang thăm dò ngươi đâu, ta cũng không cần thiết phải làm như vậy, chẳng phải sao?”
Nghe vậy, Mục Giang Hà mới yên tâm. Hắn ta nhận lấy cái đầu, nhìn đầu trong tay mà tay hắn ta đang run rẩy.
Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân ở bên cạnh thì không khỏi khom người!
Có thể giết cường giả Mệnh Tri cảnh thì chứng tỏ vị tiền bối này không phải Mệnh Tri cảnh bình thường!
Chỗ dựa này quá ghê gớm, bọn họ phải bám cho chắc mới được!
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười: “Nơi này là một tiểu động thiên!”
Lúc này, Mục Giang Hà vừa trở lại vội nói: “Nơi này từng là địa bàn của Đông Huyền Tông, sau này bị chủ nhân... bị chủ nhân trước nhìn trúng nên hắn ta đã hủy diệt Đông Huyền Tông, chiếm cứ Đông Huyền Tông!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nơi này có Thiên Cực tinh khoáng phải không?”
Mục Giang Hà gật đầu: “Hơn nữa còn là Thiên Cực tinh khoáng cực phẩm, có ba cái!”
Ba cái!
Diệp Huyền nhíu mày, hắn nhìn Dương Niệm Tuyết, Dương Niệm Tuyết bèn nhếch miệng: “Để ta!”
Nói đoạn, nàng bèn đẩy tay xuống. Chỉ trong chốc lát, cả đất trời rung chuyển. Dần dần mặt đất nứt ra, ba Thiên Cực tinh khoáng cực phẩm xuất hiện trước mặt mọi người.
Mỗi một tinh khoáng đều ẩn chứa cả chục vạn thiên cực tinh!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân bèn đỏ mắt!
Mười mấy vạn thiên cực tinh cực phẩm!
Là cực phẩm đấy!
Phải biết rằng một viên thiên cực tinh cực phẩm thôi cũng đổi được năm viên bình thường rồi!
Mặc dù đỏ mặt nhưng Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân vẫn bình tĩnh.
Lúc này, Mục Giang Hà do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, nếu như ngươi mang ba Thiên Cực tinh khoáng này đi thì chúng đều phế hết đó!”
Diệp Huyền thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Mục Giang Hà cười khổ: “Bởi vì ba Thiên Cực tinh khoáng này phải ở đây thì mới sinh tồn được. Nếu như rời khỏi chỗ này thì linh khí sẽ tan biến, không được địa mạch chi lực nuôi dưỡng, chúng có thể sẽ không kết thiên cực tinh nữa! Điều này cũng là lí do tại sao năm xưa chủ nhân cũ không đưa chúng đi!”
Diệp Huyền liếc nhìn phía dưới, quả nhiên như lời Mục Giang Hà nói, nơi này có địa mạch chi lực!
Có vẻ như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn khẽ mỉm cười: “Ta có một nơi còn tốt hơn nơi này!”
Nói đoạn, hắn bèn thu ba Thiên Cực tinh khoáng vào trong tiểu tháp.
Ba Thiên Cực tinh khoáng đó vào tiểu tháp xong thì Diệp Huyền đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó chính là thời gian trong tiểu tháp và thời gian bên ngoài không giống nhau!
Ví dụ ở bên ngoài cần mười năm mới kết được một viên thiên cực tinh thì ở trong tiểu tháp, một ngày là kết được một viên rồi.
Hời to rồi!
Có vẻ như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn nhìn Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân, cười nói: “Ta và đồ nhi mỗi người giữ một cái, còn lại thì ta không cho các ngươi, nhưng mười hai vạn thiên cực tinh cực phẩm trong đó, ta có thể cho các ngươi, các ngươi thấy sao?”
Nghe vậy, hai người lập tức hưng phấn, Mộc Sâm run rẩy nói: “Tiền bối, điều này… hai người chúng ta có tài lực gì mà, cái này…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu các ngươi đã đi theo ta, ta được ăn thịt thì các ngươi cũng phải được uống canh chứ. Bằng không các ngươi đi theo ta còn ý nghĩa gì?”
Nói đoạn, hắn bèn búng ngón tay, hai cái nạp giới bèn xuất hiện trước mặt hai người kia.
Hai người Mộc Sâm hơi do dự.
Diệp Huyền mỉm cười: “Cho các ngươi đấy, các ngươi cứ nhận đi!”
Huyền Cơ lão nhân cười khổ: “Tiền bối, hai người chúng ta còn chưa giúp được gì. Điều này… không được hợp lí lắm nhỉ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng nói mấy cái này nữa! Mau nhận lấy đi!”
Nghe vậy, hai người không còn do dự nữa mà lập tức nhận lấy hai cái nạp giới!
Huyền Cơ lão nhân nhận lấy nạp giới xong lại hành lễ với Diệp Huyền: “Ơn này của tiền bối, Huyền Cơ ta không bao giờ quên. Sau này tiền bối cần gì thì cứ dặn dò, Huyền Cơ ta sẽ không chối từ!”
Mộc Sâm cũng hành lễ: “Tiền bối, sau này mạng của ta là của ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng nói mấy lời khách sáo! Ta còn ở Thiên Cực Giới một thời gian, trong khoảng thời gian này có thể các ngươi phải giúp ta làm vài chuyện!”
Mộc Sâm vội vàng nói: “Ta sẵn sàng giúp tiền bối!”
Huyền Cơ lão nhân cũng vội vàng nói: “Ta sẵn sàng giúp tiền bối!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa mọi người rời khỏi di tích.
Hết chương 3607.



Bạn cần đăng nhập để bình luận