Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1725: Ta chẳng muốn làm gì cả

Khi nghe được lời nói của Tiểu Đạo, tuy rằng trong lòng Diệp Huyền vui mừng vạn phần nhưng sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn xoay người, đường hoàng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi thật sự quá khách sáo!”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Đừng giờ trò láu cá trước mặt ta nữa.”

Nói xong, nàng lấy một cái hộp vuông đưa cho hắn.

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Đây là?”

Tiểu Đạo cười nói: “Đây là một món đồ chơi nhỏ.”

Diệp Huyền mở hộp vuông ra, bên trong hộp đựng một tiểu mộc nhân. Tiểu mộc nhân trông rất sống động như thật, mà hình dáng của nó chính là hình dáng của Tiểu Đạo.

Diệp Huyền chớp mắt: “Tiểu Đạo cô nương, cái này là sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta đang suy nghĩ, với tình bạn của chúng ta, tặng thần vật thần khí gì cũng thật sự quá tục! Cho nên, ta tặng ngươi một cái đồ chơi nhỏ mà ta điêu khắc, cái này do chính tay ta điêu khắc, tuy rằng không phải là thần vật thần khí gì, nhưng nó đại diện cho tâm ý của ta!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi giúp ta tính xem lần này ta đi là phúc hay họa.”

Sau khi Diệp Huyền biến mất, Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Tiểu gia hỏa láu cá này...”

Tiểu Đạo cười ha ha: “Thích là được rồi! Đi đi! Thượng lộ bình an!”

Diệp Huyền im lặng, hắn không nói gì nữa mà tiến vào trong Truyền Tống Trận, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất.

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi sẽ không ghét bỏ chứ?”

Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Ta đã để hắn đi rồi! Về sau hắn cũng chỉ ngẫu nhiên đến một lần, sẽ không tới nhiều nữa!”

“Ha ha!” Lúc này tầng thứ chín đột nhiên phá lên cười.

Lúc này, một nữ tử xuất hiện bên phải cách Tiểu Đạo không xa, người tới chính là độc cước nữ tử.

Diệp Huyền lắc đầu cười, hắn cất tiểu mộc nhân đi: “Sao có thể chứ?”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiểu Đạo chớp mắt: “Là phúc thì không phải không họa, là họa thì trốn không thoát!”

Tiểu Đạo đi đến trước mặt độc cước nữ tử, cười nói: “Có lẽ là thiện duyên!”

Nói xong, nàng búng ngón tay một cái, một Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Độc cước nữ tử lắc đầu: “Bớt lại!”

Độc cước nữ tử nhìn Tiểu Đạo mà không nói lời nào.

Độc cước nữ tử vẫn không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Tiểu Đạo.

Vì vậy có vô số người nghĩ rằng Ngũ Duy Kiếp là do Thiên Đạo gây ra.

Đây là một tinh vực cổ xưa, mà tinh vực này đã từng là nơi Thiên Đạo ở, Thiên Đạo sinh hoạt ở nơi này vô số năm, chỉ là cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà biến mất.

Có điều, bây giờ Diệp Huyền vì Tiểu Đạo mà đã hiểu rất rõ Hộ Đạo giả, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám đến Thiên Đạo tinh vực. Nếu không hiểu Hộ Đạo giả một chút nào vậy hắn sẽ không tùy tiện tới đây.

Tiểu Đạo lắc đầu cười, cũng xoay người rời đi.

Một nơi tuyệt vời!

Nói xong nàng xoay người biến mất.

Lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đi sang phải, bên kia có một toà thành.”

Nơi này không hổ là nơi mà Thiên Đạo chí cao từng ở nha!

Hắn có hơi thán phục.

Thiên Đạo tinh vực.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền xuất hiện trên một ngọn núi lớn, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, hắn ngây ngẩn cả người.

Linh khí nơi này thật sự quá nồng đậm!

So với Phù Văn tông còn nồng đậm hơn ít nhất gấp mười lần!

Mà Thiên Đạo biến mất không lâu thì Ngũ Duy Kiếp xuất hiện.

Đối với thế lực này, người ngoài biết bọn họ rất ít vì bọn họ không thường xuyên lộ diện.

Hộ Đạo giả!

Thiên Đạo tinh vực có thể nói là một trong vô số tinh vực lâu đời nhất chư thiên vạn giới. Sau khi Thiên Đạo biến mất, một thế lực mới đã xuất hiện ở chỗ này.

Đi bên phải?

Diệp Huyền nhìn bên phải: “Sao tiền bối biết bên kia có một tòa thành? Tiền bối không phải là người ở Thiên Đạo tinh vực đấy chứ?”

Tầng thứ chín nói: “Ta cảm nhận được!”

Diệp Huyền cười sau đó ngự kiếm biến mất ở chân trời.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã tới trước một tòa thành cổ, thành dựa vào núi mà xây dựng, bốn phía là một con sông lớn, có thể nói là có núi có sông.

Diệp Huyền nhìn trên cửa thành: Thiên Đạo thành.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi đã từng gặp Thiên Đạo trong truyền thuyết chưa?”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi có nghĩ là ta đã từng gặp không?”

Diệp Huyền cười nói: “Ngược lại ta rất tò mò về nàng ta, rất muốn gặp, chỉ là không biết nàng ta có phải là người háu ăn hay không?”

Tầng thứ chín thấp giọng thở dài: “Tiểu tử, Thiên Đạo tuyệt đối không đơn giản, ngươi tốt nhất đừng đi đánh chủ ý với nàng ta, bằng không, sợ là ngươi sẽ bị người ta chơi đến ngay cả một cọng lông cũng không còn!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ không đi tìm nàng ta!”

Tầng thứ chín lại thở dài: “Nhưng ta có trực giác là ngươi có thể gặp được nàng ta!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, trực giác của ngươi có chuẩn không?”

Tầng thứ chín nói: “Cơ bản không làm ta thất vọng!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, cười nói: “Gặp thì gặp đi!”

Nói xong hắn đi vào trong thành. Trong thành người đi đường phần lớn là một vài người tu luyện, tuy rằng cường đại nhưng cũng không đến mức thái quá.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi cảm thấy Hộ Đạo giả có thể nhận ra ta hay không?”

Tầng thứ chín nói: “Từ nơi này đến Vạn Duy thư viện dưới tình huống bình thường cũng phải mất mười năm! Mà thế gian này chỉ có hai Truyền Tống Trận, thứ nhất chính là Truyền Tống Trận mà Hộ Đạo giả bọn họ tự thành lập, thứ hai chính là của Tiểu Đạo. Cho nên dưới tình huống bình thường, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho rằng ngươi có thể đi tới nơi này.”

Diệp Huyền cười nói: “Như thế là tốt nhất!”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên: “Không có, ta chẳng muốn làm gì cả, ha ha...”

Nói xong hắn đi về phía xa.

Bây giờ việc hắn cần phải làm là hiểu rõ Thiên Đạo thành này.

Vì thế, hắn mất chừng ba canh giờ rốt cuộc cũng tìm hiểu được đại khái về Thiên Đạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận