Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1653: Thiên Đạo Bút

Ác ma chi dực?

Diệp Huyền mở nạp giới ra, rất nhanh đã có một đôi cánh xuất hiện trên quầy, đôi cánh đen kịt tản ra lệ khí hoang cổ.

Đúng là thứ tốt!

Trong nháy mắt nhìn thấy đôi cánh, hắn không thể bình tĩnh được.

Có điều, lệ khí này quá nặng, hơn nữa ngoại trừ lệ khí ra, hắn còn cảm nhận được âm khí. Khí này khiến cho hắn hơi không thoải mái.

Lúc này, nữ tử đột nhiên nói: “Vật này có đáng giá không?”

Diệp Huyền nhìn nữ tử gật đầu: “Cũng không tệ lắm!”

Nữ tử nói: “Ta muốn đổi một thứ từ các hạ.”

Diệp Huyền cười châm chọc: “Thấy ngươi không có ở đây, ta bèn giúp ngươi tiếp khách một chút, ngươi sẽ không tức giận chứ?”

Tiểu Đạo lại nói: “Nếu ngươi hiểu được vậy thì trả Thiên Đạo Bút lại cho ta!”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn cửa thấy Tiểu Đạo đi vào.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu mà.”

Bỉ Ngạn đao?

Diệp Huyền chính sắc nói: “Ta không sợ!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Cái gì?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Câu trước của ngươi nói cái gì?”

Diệp Huyền nhíu mày, đó là thứ gì vậy?

Nữ tử nói: “Bỉ Ngạn đao!”

Tiểu Đạo đi tới trước quầy, nàng nhìn Diệp Huyền rồi rất nghiêm túc nói: “Có một số thứ nhân quả rất lớn, đừng dễ dàng dính vào.”

Nhân quả?

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua hắn, cười nói: “Sao hả, ngươi cũng có hứng thú với nghề này sao?”

Sợ cái con khỉ!

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, nói: “Có một số thứ nhân quả rất lớn, đừng dễ dàng dính vào.”

Tiểu Đạo: “...”

Bỉ Ngạn đao?

Đấu lạp nữ tử nói: “Phải.”

Nữ nhân này tùy tiện lấy một món đồ vật ra cũng đều là thứ rất nghịch thiên!

Cái gì nên đến sẽ đến.

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Là trấn áp không được sao?”

Dù sao Diệp Huyền hắn cũng không quan tâm, hơn nữa quan tâm thì có ích gì?

Dưới đấu lạp, vẻ mặt của nữa tử ảm đạm.

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không thể tương trợ ngươi, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện trong thế gian này.”

Tay nữ tử khẽ run lên, sau đó gật đầu, nàng nhìn Tiểu Đạo và nói: “Tiền bối, ngươi hẳn cũng biết sự việc nghiêm trọng, kính xin tiền bối xuất thủ tương trợ!”

Tiểu Đạo lắc đầu, sau đó nhìn đấu lạp nữ tử bên cạnh: “Ngươi xác định muốn đổi thanh đao đó sao?”

Nữ tử cầm dao định rời đi, lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Cô nương!”

Nữ tử dừng bước nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo mỉm cười: “Nhắc nhở một chút, vật này một khi trao đổi rồi sẽ không thể đổi ý!”

Nữ tử gật đầu: “Sẽ không đổi ý!”

Tiểu Đạo gật đầu, lòng bàn tay nàng mở ra, một thanh đao hình dạng hơi quái dị xuất hiện trước mặt nữ tử, sở dĩ đao hơi quái dị là vì hình dạng của nó giống như đao lại giống như kiếm, hơn nữa lưỡi đao trôn giống răng cưa.

Rốt cuộc Tiểu Đạo này là quái vật gì?

Cấp bậc của đao này tuyệt đối không kém Thiên Tru kiếm!

Diệp Huyền quan sát kỹ thanh đao một lát, rất nhanh vẻ mặt hắn dần dần trở nên nặng nề.

Tại thời điểm này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Có điều, có người có thể giúp ngươi!”

Nữ tử ngẩng đầu nhìn Tiểu Đạo : “Ai?”

Tiểu Đạo chỉ vào Diệp Huyền phía sau quầy: “Hắn!”

Diệp Huyền sửng sốt.

Nữ tử quay đầu nhìn Diệp Huyền rồi lắc đầu: “Thực lực của hắn không kém nhưng vẫn chưa đủ.”

Diệp Huyền cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, thực lực của ta không đủ.”

Bất kể là chuyện gì hắn cũng sẽ không đi hỗ trợ. Nói giỡn sao, ai biết sẽ đối mặt với cái gì chứ? Nữ nhân tiện tay lấy ra một đôi cánh như vậy sẽ là nữ nhân đơn giản sao? Mà chuyện đối phương gặp phải há lại là chuyện đơn giản?

Hơn nữa, hắn vẫn hơi đề phòng Tiểu Đạo.

Dù sao, hắn cũng lừa được đối phương một Thiên Đạo Bút mà.

Lúc này Tiểu Đạo mỉm cười: “Có lợi ích cũng không đi sao?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không đi không đi! Có lợi ích cũng không đi... À, lợi ích gì vậy? Ta muốn hỏi chút thôi.”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi nghe ta nói lợi ích mà ta sẽ cho ngươi này. Thứ nhất, ta có thể nói cho ngươi biết bạch y nam tử là ai, người khác dù biết cũng không dám dễ dàng nói với ngươi vì thân phận hắn ta đặc thù. Hơn nữa hiện giờ người biết thân phận chân chính của hắn ta trên thế giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà biết đặc biệt chi tiết về hẳn ta cũng chỉ có một mình ta. Ngoài ra, cái thứ hai là ta sẽ dạy cho ngươi cách sử dụng Thiên Đạo Bút, cho phép ngươi hoàn toàn nắm rõ nó!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Đối với nàng ta, một nhân quả không khác gì một vạn nhân quả. Thật ra đối với nàng ta mà nói những nhân quả này đều là phù vân, chẳng qua vì liên quan đến ngươi nên nàng ta không thể mạnh mẽ chém đứt mà thôi. Bằng không với thực lực của nàng ta, những nhân quả này cũng chỉ là chuyện một nhát kiếm mà thôi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vậy ta càng nên bớt quậy một chút.”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Bây giờ ngươi đi ra ngoài chắc chắn sẽ chết. Vì người đánh chủ ý với ngươi không chỉ có bạch y nam tử mà còn có một số người nữa.”

Diệp Huyền hỏi: “Ai vậy?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Trước tiên nói về bạch y nam tử một chút đi, ngươi có biết bạch y nam tử đã đưa ngươi vào đây là ai không?”

Diệp Huyền lãnh đạm nói: “Ta không đưa tiền thì ngươi có nói không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Nếu ngươi bằng lòng đi trợ giúp nàng ta thì ta sẽ nói với ngươi, hơn nữa còn cho ngươi hai lợi ích.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đang muốn hại chết ta!”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Có một số việc người khác đi làm nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngươi đi làm thì không sao vì ngươi không sợ nhân quả quấn thân.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta không sợ?”

Tiểu Đạo nói: “Không phải nữ tử đó đang gánh nhân quả cho ngươi sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo lại nói: “Nhưng bây giờ ngươi còn không chống lại được bạch y nam tử, đặc biệt là dưới tình huống không có A La.”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Bây giờ ngươi là Phàm kiếm đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận