Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3911. ?



Chương 3911. ?




Chạy rồi!
Diệp Huyền thực không ngờ nữ nhân này lại cầm theo Thanh Huyền Kiếm và bỏ chạy!
Không còn tí liêm sỉ nào sao?
Lúc này, tiểu tháp trầm giọng nói: “Tiểu chủ, nữ nhân này vô liêm sỉ y hệt ngươi, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Diệp Huyền cạn lời.
Còn có thể làm sao nữa?
Ở cái nơi quỷ quái này không có Thanh Huyền Kiếm thì hắn cũng chỉ như một thằng đệ thôi!
Nói thật thì hiện giờ hắn thấy hơi hoảng!
Bởi lẽ hắn không cảm nhận được Thanh Huyền Kiếm!
Có điều hắn biết, chắc chắn nữ nhân này sẽ trở lại tìm hắn. Không được hắn cho phép thì nữ nhân kia không thể sử dụng Thanh Huyền Kiếm, nhưng vấn đề là trước khi nữ nhân kia quay lại tìm hắn, hắn phải làm thế nào trong khoảng thời gian này?
Nếu như gặp phải bốn tên nửa người nửa quỷ vừa rồi thì chắc hắn đi đời luôn!
Đúng lúc ấy, ở phía xa xa đột nhiên có một tiếng kêu chói tai vang lên!
Nghe thấy tiếng kêu ấy, da đầu Diệp Huyền tên lên, hắn quay người chạy đi!
Hắn biết, bốn tên kia đến rồi!
Diệp Huyền chạy như bay, không lâu sau hắn đã tới một dãy núi hoang sơ. Trong dãy núi là rừng rậm âm u, bốn phía tỏa ra vẻ rét lạnh.
Tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, hình như nơi này không phải nơi cho người bình thường ở!”
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, đúng lúc ấy phía xa đột nhiên xuất hiện một đám người. Đám người này trông giống một đội ngũ đón dâu, tất cả đều mặc hồng bào, còn khiêng kiệu cũng màu đỏ như máu!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền thấy hơi đau đầu. Mẹ kiếp, có cần phải làm kì quái như vậy không?
Lúc này, bốn hủ lạn chi nhân mặc bạch bào kia xuất hiện phía sau cách Diệp Huyền không xa. Diệp Huyền nhìn cái đám nửa trắng nửa đỏ kia mà đau đầu vô cùng!
Lúc này, trong kiệu có tiếng nói truyền ra: “Khí tức của người sống!”
Giọng của nữ nhân!
Cùng với giọng nói đó, một nữ tử bước ra. Nữ tử này mặc hồng bào, đầu đội mũ phượng, trông như một tân nương đang xuất giá!
Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử, vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong lòng thầm hỏi: “Tiểu tháp, ngươi nói xem Thanh Nhi mà tới đây rồi gặp cái đám này thì sẽ thế nào?”
Tiểu Tháp trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại hợp táng!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, hồng quần nữ tử chầm chậm bước đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không lùi lại, bởi lẽ hắn chẳng lùi được.
Hồng quần nữ tử lại gần Diệp Huyền, nàng chớp mắt: “Đến từ bên ngoài à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Hồng quần nữ tử khẽ cười: “Nghe nói, ngươi là nam nhân của Hồng Chiêu?”
Diệp Huyền nhíu mày: “Hồng Chiêu?”
Nữ tử mỉm cười: “Là nữ nhân mà ngươi gặp trước đó ấy!”
Hồng Chiêu!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nàng ta chỉ coi ta như tấm chắn thôi!”
Nữ tử nhìn hắn, đoạn cười nói: “Vậy thì ngươi thê thảm rồi! Tử chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh: “Chắc hắn ta cũng biết đối phương chỉ coi ta như tấm chắn thôi!”
Nữ tử chớp mắt: “Biết thì thế nào? Với hắn ta thì ngươi cũng chỉ như con kiến mà thôi! Hồng Chiêu lợi dụng ngươi để khiến hắn ta không vui, hắn ta không làm gì được Hồng Chiêu nhưng hắn ta có thể gây khó dễ cho ngươi đấy!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Chẳng phải những cường giả đạt đến trình độ như các ngươi đều có thể biết trước được nguy hiểm sinh tử sao? Ta đứng trước mặt các ngươi như thế này, chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được nguy hiểm à?”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.
Diệp Huyền lại nói: “Chẳng phải nói có thể biết phúc biết họa sao? Đừng nói với ta là các ngươi tu luyện đến mức mất luôn cái công năng này rồi nhé!”
Nữ tử khẽ mỉm cười: “Biết tại sao ngươi còn sống không?”
Diệp Huyền nhíu mày.
Nữ tử lại đến gần hắn, nàng chớp mắt: “Ngươi tưởng Hồng Chiêu là kẻ lương thiện ư? Ngươi tưởng nàng ta thấy ngươi đẹp trai nên không giết ngươi ư?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Cái này… chẳng lẽ không phải sao?”
Nữ tử sững sờ, sau đó nàng lắc đầu cười: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử mỉm cười: “Sở dĩ nàng ta không giết ngươi là bởi nàng ta dự cảm được nguy cơ chẳng lành, bằng không ngươi đã bị nàng ta xử lí sạch sẽ rồi!”
Diệp Huyền liếc nhìn hủ lạn chi nhân mặc bạch bào kia, bốn người này hơi kiêng dè nữ tử kia nên bọn họ không dám động thủ!
Diệp Huyền thu hồi ánh mắt, hắn nhìn nữ tử trước mặt: “Xưng hô với cô nương như thế nào?”
Nữ tử chớp chớp mắt: “Ca Diệp!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ca Diệp cô nương, ngươi xuất hiện ở đây không phải sự trùng hợp, đúng không?”
Ca Diệp gật đầu.
Diệp Huyền hỏi: “Chúng ta là kẻ địch sao?”
Ca Diệp nhìn hắn và mỉm cười: “Còn chưa chắc!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Ngươi và Hồng Chiêu có ân oán gì à?”
Ca Diệp không đi theo tiết tấu của Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Có thể đổi sang chỗ khác nói chuyện không?”
Ca Diệp liếc nhìn bốn tên bạch bào quỷ phía sau Diệp Huyền, sau đó cười nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó đám kia chứ gì?”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Đắc tội rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Ca Diệp tiến vào tiểu tháp.
Hết chương 3911.



Bạn cần đăng nhập để bình luận