Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3477. Lên cái đã dùng đại chiêu!



Chương 3477. Lên cái đã dùng đại chiêu!




Trong đệ tứ trùng của không gian, Diệp Huyền vẫn đang tu luyện.
Đương nhiên, hắn tu luyện trong tiểu tháp.
Hiện giờ hắn đã có thể nắm được đệ tứ trùng của thời không, nếu như dựa theo tiêu chuẩn của Thần Nhân tộc thì hiện giờ Diệp Huyền miễn cưỡng được coi là cường giả Cửu đoạn!
Đương nhiên, hắn còn lâu mới có thể trở thành cường giả Cửu đoạn chân chính!
Dẫu sao thì cường giả Cửu đoạn không chỉ đơn giản là nắm chắc đệ tứ trùng của thời không!
Có điều hiện giờ nếu đối đầu với cường giả Cửu đoạn, hắn vẫn có sức chiến đấu!
Ít nhất thì sẽ không bị áp chế thời không, sau đó không thể đánh trả!
Diệp Huyền không tu luyện nữa mà rời khỏi tiểu tháp. Hiện giờ đã là vài ngày trôi qua, nếu như Thần Nhân tộc không tìm được hắn thì sẽ khai đao với nhân loại!
Phải về Nhân tộc thôi!
Nếu như hắn không về thì với thực lực của Tiểu An và mấy người Tĩnh Tri hoàn toàn không thể đối đầu với Thần Nhân tộc.
Vũ trụ nhân loại.
Hôm ấy, vô số cường giả ập đến!
Là cường giả của Thần Nhân tộc, đi đầu là Yếm Chu!
Trong một tinh không nào đó, Tiểu An nhìn mấy người Yếm Chu, vẻ mặt nàng bình tĩnh.
Bên cạnh nàng là Tĩnh Tri và thần đế Lâm Thiện!
Tiểu An khẽ nói: “Hắn còn sống không?”
Lâm Thiện mỉm cười: “Chắc chắn còn sống!”
Tiểu An và Tĩnh Tri nhìn hắn ta, Lâm Thiện khẽ mỉm cười: “Sở dĩ ta có thể chắc chắn như vậy là bởi những thần nhân trước mắt này! Bọn họ còn sống thì tức là tiểu hữu còn sống!”
Tiểu An trầm giọng nói: “Nữ tử váy trắng?”
Lâm Thiện khẽ nói: “Đúng vậy!”
Tiểu An hỏi: “Ngươi thấy nàng ta mạnh hơn Thần Nhân tộc sap?”
Ánh mắt Lâm Thiện lóe lên vẻ kinh ngạc: “Sao Thần Nhân tộc có thể so sánh với nàng chứ?”
“Nực cười!”
Ở phía không xa, Yếm Chu đột nhiên bật cười: “Thần Nhân tộc chúng ta không thể sánh với một nhân loại?”
Lâm Thiện nhìn Yếm Chu, hắn ta mỉm cười: “Không chỉ cái này thôi đâu, hôm nay các ngươi tới đây chắc là để hủy diệt Nhân tộc chúng ta rồi! Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng Thần Nhân tộc đừng hòng hủy diệt hoàn toàn Nhân tộc chúng ta!”
Yếm Chu nhìn hắn ta: “Thần Nhân tộc chúng ta tạo ra nhân loại các ngươi được thì cũng có thể hủy diệt các ngươi!”
Lâm Thiên bật cười: “Chỉ cần còn nữ tử váy trắng tiền bối là Nhân tộc sẽ mãi tồn tại!”
Nữ tử váy trắng!
Yếm Chu khẽ cười: “Nữ tử váy trắng? Mong tí nữa nàng ta sẽ xuất hiện và trở thành đấng cứu thế của các ngươi!”
Dứt lời, một cường giả thần nhân ở phía sau hắn ta bỗng xông về phía Lâm Thiện.
Lâm Thiện đột nhiên gào lên: “Diệp thiếu, ngươi mà còn không xuất hiện là lão phu tự hủy đó!”
Không có phản ứng!
Vẻ mặt Lâm Thiện khựng lại.
Vẫn không có phản ứng!
Lâm Thiện cười khổ: “Diệp thiếu, lão phu còn muốn sống thêm vài năm nữa! Hiện giờ xem ra chỉ có thể đi trước một bước rồi!”
Nói đoạn, một luồng khí tức kinh khủng bèn tuôn trào từ cơ thể hắn ta!
Hắn ta chọn cách tự hủy!
Đối mặt với nhiều cường giả Thần Nhân tộc như vậy, hắn ta chỉ còn cách tự hủy, sau đó mong kéo thêm được cái đệm lưng!
Đúng lúc ấy, đầu của cường giả Thần Nhân tộc đang xông về phía Lâm Thiện bỗng lìa khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe từ cổ hắn ta, sau đó hắn ta rơi xuống với một độ cong tuyệt đẹp.
Rất cả thần nhân đều sững sờ.
Ở phía không xa, một nam tử đi tới!
Là Diệp Huyền!
Trông thấy Diệp Huyền, Yếm Chu bèn híp mắt lại.
Ba người Lâm Thiện thì lập tức thở phào một hơi!
Diệp Huyền mà không xuất hiện nữa thì bọn họ thực sự chỉ còn cách tự hủy!
Diệp Huyền đi đến trước mặt ba người Tiểu An, khẽ mỉm cười: “May mà không đến muộn!”
Tĩnh Tri ở bên cạnh nói: “Ta còn tưởng ngươi đợi đến lúc bọn ta tự hủy mới xuất hiện cơ!”
Diệp Huyền nhìn nàng ta, hắn mỉm cười: “Sao có thể?”
Nói đoạn, hắn quay người nhìn Yếm Chu: “Xưng hô như nào đây?”
Yếm Chu nhìn Diệp Huyền: “Yếm Chu! Đại trưởng lão của Thần Nhân tộc!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Yếm Chu trưởng lão, theo như ta biết thì nhân loại và Thần Nhân tộc không có thâm cừu đại hận gì, ta thấy hai chủng tộc tồn tại hòa bình cũng được mà, ngươi thấy sao?”
Yếm Chu mỉm cười: “Về lí mà nói thì là có thể, nhưng tại sao Thần Nhân tộc chúng ta phải cho các ngươi phất lên rồi trở thành uy hiếp của chúng ta?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Theo như ta được biết thì vũ trụ bao la cũng không chỉ có mỗi Thần Nhân yộc nhỉ?”
Yếm Chu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nhưng nhân loại là do Thần Nhân yộc tạo ra!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi! Nếu đã không thể tồn tại hòa bình thì chiến đi!”
Một thần tướng bên cạnh Yếm Chu đột nhiên biến mất.
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, thần tướng kia bị kiếm chém bay.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Yếm Chu lập tức trở nên nghiêm trọng!
Thần tướng này là cường giả Bát đoạn đấy!
Thực lực của Diệp Huyền có thể đạt đến trình độ này chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi sao?
Thần tướng kia còn định ra tay tiếp, song Yếm Chu bỗng bảo: “Để ta!”
Thần tướng khẽ hành lễ, sau đó lùi sang một bên.
Yếm Chu nhìn Diệp Huyền, hắn ta xòe tay ra, sau đó ấn xuống. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh Diệp Huyền trở nên mờ ảo.
Áp chế thời không!
Diệp Huyền đứng yên không động đậy, để mặc thời không xung quanh hắn trở nên hư ảo!
Hết chương 3477.



Bạn cần đăng nhập để bình luận