Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2948: Miểu sát

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, hắn buông chí tôn thần khí trong tay ra, đoạn mỉm cười: "Ta tha thứ cho ngươi!"

Tha thứ!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, tiểu nữ hài run rẩy. Nàng cứ nhìn hắn như vậy, nước mắt tuôn ra như suối.

Diệp Huyền khẽ lau nước mắt trên mặt tiểu nữ hài, mỉm cười: "Ta tha thứ cho ngươi!"

Tiểu nữ hài đột nhiên túm lấy tay hắn, giọng khàn khàn: "Thật... sao... ?"

Diệp Huyền gật đầu: "Thật!"

Tiểu nữ hài đột nhiên ôm chầm lấy hắn, nàng cứ ôm chặt hắn như vậy. Mặc dù còn đang khóc nhưng suốt mười mấy vạn năm nay, lần đầu tiên một nụ cười xuất hiện trên gương mặt nàng.

Diệp Huyền khẽ vỗ lưng tiểu nữ hài, giờ trong đầu hắn vẫn hơi hoang mang.

Võ Kha nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Ngươi có thể thử xem!"

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn: "Giết... ai?"

Mí mắt Võ Kha giật giật, nàng không đáp lời.

Nói đoạn, hắn nhìn tiểu nữ hài trong lòng: "Ngươi đánh nhau giúp ta được không?"

Chẳng lẽ là người sáng lập ra Vũ Trụ Thần Đình?

Diệp Huyền: "..."

Tiểu nữ hài này coi hắn là người khác thật rồi!

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Giết ai cũng được à?"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại quay đầu nhìn Võ Kha, dùng huyền khí truyền âm: "Tiểu Kha, ngươi nói xem, ta có thể đóng giả người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình không?"

Điều Diệp Huyền thấy khó hiểu là tiểu nữ hài coi hắn là ai?

Diệp Huyền cười he he, hắn đang định nói chuyện thì lại nhớ đến điều gì đó: "Không hay rồi! Thanh Nhi và tiên tổ của ta vẫn đang ở Vũ Trụ Thần Đình!"

Rất nhanh sau đó, ba người bèn biến mất.

Diệp Huyền lại hỏi: "Có thể không?"

Sau khi ba người biến mất, một nữ tử đột nhiên xuất hiện. Nữ tử này mặc y phục màu xanh lục, tóc cột thành đuôi ngựa, rất dài, dài đến tận mông. Tay phải nàng chắp phía sau lưng, nàng nhìn về phía xa xa, hồi lâu sau khẽ nói: "Tới muộn rồi!"

Tiểu nữ hài gật đầu: "Kể... cả... ta..."

Võ Kha đứng bên cạnh lắc đầu, thầm than: "Vũ Trụ Thần Đình xong đời rồi!"

Sau khi tụ thành linh hồn, đôi mắt Bất Tử lão nhân mê mang, song dần trở nên rõ ràng. Khi trông thấy nữ tử, hình như hắn ta nhận ra điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta co lại, sau đó chầm chậm quỳ xuống.

Dứt lời, không gian phía xa xa đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, vô số tinh điểm màu lam bay tới từ xung quanh. Dần dần, những tinh điểm đó hợp thành một linh hồn!

Vũ Trụ Thần Đình.

Chết đến mức không thể chết hơn nữa!

Nếu không nhờ Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ thì hắn ta không phải đối thủ của Đồ, mà dù có Ngôn Tiểu Tiểu giúp đỡ thì trận chiến này cũng khó nhằn đối với hắn ta, bởi lẽ hắn ta không thể đánh chính diện với Đồ! Mà cũng may, hắn ta và Ngôn Tiểu Tiểu chỉ phụ trách kéo chân Đồ.

Nói đoạn, nàng bỗng nhiên nhìn Bất Tử lão nhân phía không xa. Lúc này Bất Tử lão nhân người một nơi, đầu một nơi, linh hồn tan biến.

Khoảnh khắc đâm thương đi, vô số thương mang trào ra. Chỉ trong chớp mắt, bên trong Vạn Tượng Không Gian tràn ngập thương mang và kiếm quang.

Bạch y nam tử tái mặt, hắn ta cũng bước lên một bước, đâm thương ra!

Đúng lúc ấy, Đồ đột nhiên bước lên một bước, thanh kiếm trong tay nàng bay đi. Chỉ trong chốc lát, bên trong Vạn Tượng Không Gian, kiếm quang hoành hành, xé rách tất cả!

Nữ tử đột nhiên xòe tay ra, đoạn siết lại: "Tụ!"

Lúc này, Đồ vẫn đang mắc trong Vạn Tượng Không Gian. Trước mặt nàng là bạch y nam tử cầm thương!

Bạch y nam tử nhìn chằm chằm Đồ, trong mắt là vẻ nghiêm trọng vô cùng!

Kiếm của Đồ quá kinh khủng!

Linh hồn của Bất Tử lão nhân!

Rất nhanh sau đó, hai người bèn biến mất.

Bất tử lão nhân vội nói: "Vâng!"

Nữ tử khẽ mỉm cười: "Tới Thần Đình!"

Rầm rầm rầm rầm!

Vạn Tượng Không Gian bắt đầu rung chuyển dữ dội, những đường thương mang kia thi nhau nứt vỡ. Không chỉ có vậy, không gian cũng bắt đầu sụp đổ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Ngôn Tiểu Tiểu ở bên ngoài không khỏi nhíu mày. Nàng biết, Vạn Tượng Không Gian không giữ nổi vị kiếm tu này!

Quả nhiên, Vạn Tượng Không Gian bỗng nổ tung và hóa thành những mảnh vụn!

Khoảnh khắc Vạn Tượng Không Gian vỡ tan, bạch y nam tử bỗng bị một đường kiếm quang đẩy lùi cả ngàn trượng. Hắn ta vừa dừng lại thì đường kiếm quang kia đã bay tới trước mặt, đôi đồng tử của bạch y nam tử co lại. Đường kiếm này quá nhanh, hắn ta không thể đỡ được.

Có điều lúc này, một cái khiên bằng phù văn xuất hiện trước mặt hắn ta!

Uỳnh!

Cái khiên bằng phù văn kia đã chặn đứng kiếm của Đồ!

Đồ xòe tay ra, kiếm bèn quay lại lòng bàn tay nàng. Nàng quay đầu nhìn Ngôn Tiểu Tiểu. Ngôn Tiểu Tiểu cũng nhìn nàng, hai nữ tử nhìn nhau.

Đồ đang định ra tay thì Thần Quan và nữ tử Dương tộc ở phía xa xa đột nhiên dừng lại. Thần Quan liếc nhìn Đồ và nữ tử Dương tộc: "Có lẽ hắn đã chết rồi!"

Hắn ta đã bị miểu sát!

Đầu của Thần Quan lập tức bay đi!

Phập!

Tiểu nữ hài đột nhiên rút chủy thủ ra.

Lúc này, một tiểu nữ hài xuất hiện trước mặt Thần Quan. Thần Quan nhìn chằm chằm tiểu nữ hài: "Tại sao..."

Bên cạnh Diệp Huyền còn có Võ Kha!

Thấy Diệp Huyền, sắc mặt Đồ lập tức thả lỏng. Ban nãy nàng vô cùng lo cho hắn, bởi vì tiểu nữ hài kia khiến nàng cảm nhận được nguy hiểm!

Lúc Thần Quan nhìn thấy Diệp Huyền, đôi mắt hắn ta híp lại. Ngay sau đó, sắc mặt hắn ta bèn thay đổi, hắn ta chắp hai tay lại: "Thiên Địa Hựu!"

Hắn ta vừa dứt lời thì một cái khiên mờ ảo xuất hiện xung quanh hắn ta. Tuy nhiên, khoảnh khắc cái khiên xuất hiện, một cây chủy thủ đã đập vào trán hắn ta!

Vụt!

Máu tươi bắn tung tóe!

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả các cường giả Vũ Trụ Thần Đình đều sững sờ.

Bao gồm cả mấy người Mục Tiểu Đao!

Ai giết Thần Quan thế này?

Là Diệp Huyền!

Thần Quan quay đầu nhìn, ở phía không xa, một nam tử châm chậm bước đến.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên!

"Vậy sao?"

Nghe vậy, Đồ quay đầu nhìn Thần Quan. Thần Quan nhìn nàng: "Không một ai có thể thoát khỏi tay nàng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận