Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 874: Phòng Bị

Không phục!

Diệp Huyền cảm thấy có chút buồn cười, mặc kệ là lầu thứ năm hay lầu thứ sáu này, bọn hắn đều để ý tại sao bản thân lại bị giam ở lầu thấp hơn người khác!

Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy bình thường, mặc kệ là lầu thứ năm này hay lầu thứ sáu, đều là cường giả tuyệt thế, bọn hắn ngày xưa, khẳng định cũng là kinh diễm một thời đại.

Lầu thứ bảy!

Diệp Huyền cũng có chút hiếu kỳ, bởi vì tiểu nha đầu Tiểu Linh Nhi này nói bên trong có bảo bối, bên trong có bảo bối gì chứ?

Tiểu nha đầu này thần thần bí bí!

Lúc này, lầu thứ sáu nói:

- Ngươi là tháp chủ, tháp này sẽ không đả thương ngươi, chẳng qua, thực lực của ngươi quá thấp, bởi vậy, cần phải mượn lực lượng của ta, đợi chút nữa, ngươi lợi dùng thần thức cưỡng ép thăm dò lầu thứ sáu.

Tiểu Linh Nhi bị giật mình, liên tục lùi lại mấy bước, nàng có chút hoảng sợ.

Diệp Huyền không để ý đến cỗ lực lượng kinh khủng trong thân thể, thần thức của hắn vọt thẳng đến lầu thứ bảy, nhưng lúc vọt đến lối vào lầu thứ bảy, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên ngăn cản hắn.

Diệp Huyền chậm rãi ổn định lại tâm thần, rất nhanh, nội tâm của hắn một mảnh an lành, mà đúng lúc này, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên tràn khắp toàn thân hắn.

- Tiến vào lầu thứ bảy!

Lầu thứ sáu nói:

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền gật đầu:

Diệp Huyền vội hỏi:

- Tĩnh khí ngưng thần.

- Được!

Đúng lúc này, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

Diệp Huyền ngưng tụ hết thảy thần thức, đột nhiên đập mạnh đến phía cỗ lực lượng kia.

Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt, kiếm quang như điện!

Ầm ầm!

- Tiền bối, làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao? Cưỡng ép xông lên a!

Lầu thứ bảy chỉ có một cái bàn, trên mặt bàn, có đặt một cái hộp, trên cái hộp, có một cây mứt quả được linh khí bao phủ, mà bên cạnh hộp, còn có một bản cổ tịch.

- Nhanh lên, đợi chút nữa cấm chế của lầu thứ bảy này sẽ tự động chữa trị, ngươi không có bao nhiêu thời gian!

Một bản cổ tịch?

Nhưng cũng còn tốt, có một cỗ lực lượng đang một mực kích thích hắn, không để hắn ngất đi!

Ánh mắt Diệp Huyền rơi vào phía trên bản cổ tịch kia, lúc này, một dòng chữ chói mắt đột nhiên xuất hiện ở phía trên cổ thư: Khoáng thế võ học: Nhất Kiếm Vô Lượng.

Trong nháy mắt, Diệp Huyền cảm thấy đầu óc hắn như bị đại chùy đánh vào, kém chút ngất đi.

- Dùng kiếm làm niệm, dùng niệm làm kiếm, niệm đến đâu, kiếm đến đó, nhất niệm sinh, có thể tiến hành tập kích sau lưng đối với bất kỳ kẻ địch nào trong vòng trăm trượng, bỏ qua bất luận phòng ngự gì, bỏ qua bất luận hộ giáp gì, bỏ qua bất luận pháp tắc gì, bỏ qua bất luận bí thuật gì, bỏ qua bất luận thần thông gì, bỏ qua bất luận đạo tắc gì, bỏ qua bất luận thiên địa hạn chế gì, bỏ qua bất luận cảnh giới gì!

Diệp Huyền nhíu mày, hắn tới gần, tiếp tục nhìn thêm:

Nhất Kiếm Vô Lượng?

Lúc này, thanh âm của lầu thứ sáu đột nhiên vang lên:

Diệp Huyền có chút mộng bức, lầu thứ bảy này chỉ có chút đồ chơi này?

Lúc này, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

- Thử nhìn xem bản cổ tịch kia!

Diệp Huyền vội vàng trấn định lại, hắn ngẩng đầu nhìn lại, mà giờ khắc này, hắn đã ở trong lầu thứ bảy.

Một cái hộp?

Thứ quỷ gì?

Ngoài ra, cái gì cũng không có.

Đọc đến đây, cả người Diệp Huyền đã bối rối.

Khoáng thế võ học?

Bỏ qua hết thảy?

Đây là thứ quỷ gì?

Diệp Huyền ngăn chặn nội tâm kích động, tiếp tục đọc, bởi vì còn có phần dưới:

- Sau khi giết địch, có thể lập tức ẩn vào Không Minh cảnh, không chịu thiên địa hạn chế, bất kỳ pháp tắc gì cũng không thể tra, bất kỳ bí thuật gì cũng không thể dò xét, bất kỳ đạo tắc gì cũng không thể thấy, hết thảy nhân đều không thể tiêm, hết thảy quả đều không thể nhiễm...

Lúc đọc đến đây, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện bên trong tầng thứ bảy này.

Oanh!

Thần thức của Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay khỏi lầu thứ bảy.

Lầu thứ sáu nói:

- Xin tiền bối giải hoặc.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Mặc dù ta một mực nghe đồn tháp này đến từ Năm Chiều, thế nhưng, từ đầu đến cuối đều không có chứng cứ trực tiếp nhất, thế nhưng hiện tại, có rồi. Khoáng thế võ học kia, không chỉ là thời đại này của ngươi, cả thời đại của ta cũng không có được. Ngươi có biết võ học như thế nghịch thiên cỡ nào không?

Lầu thứ sáu nói:

- Tiền bối có ý gì?

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, trầm giọng hỏi:

- Tiền bối, khoáng thế võ học kia có khoác lác hay không?

Lầu thứ sáu trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Không hề!

Diệp Huyền kinh ngạc:

- Làm sao có thể, thứ này...

Lầu thứ sáu nói khẽ:

- Thời khắc này, ta xem như thật sự tin tưởng tháp này đến từ Năm Chiều.

Diệp Huyền không hiểu:

Nhất Kiếm Vô Lượng gì kia, từ những lời giới thiệu mà xem, thật sự là quá nghịch thiên!

Khoáng thế võ học!

Thế nhưng, nội tâm hắn lại giống như dời sông lấp biển, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Lúc này, Tiểu Linh Nhi ôm hai viên linh quả đưa đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng ăn vào, rất nhanh, cảm giác trầm trọng trong đầu hắn dần dần biến mất.

Giờ phút này, đầu hắn như rót chì, vô cùng nặng nề!

Trong lầu thứ nhất, Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, liên tục lùi lại hơn mấy trượng.

- Bởi vì nó cũng không phải võ học của Bốn Chiều, mà là đến từ Năm Chiều, võ học của Năm Chiều!

Năm Chiều!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Khoáng thế võ học này là của Năm Chiều?

Lầu thứ sáu nói:

- Tự nhiên, bằng không, nó làm sao có thể nghịch thiên như thế? Sở dĩ nó bỏ qua hết thảy, là bởi vì nó mạnh mẽ hơn mọi pháp tắc, đạo tắc cùng với các loại thần thông bí thuật của Bốn Chiều này, hơn nữa, nó không chịu Bốn Chiều hạn chế. Thậm chí, võ học như thế, ở Năm Chiều hẳn là cũng thuộc về chủng loại cấp cao nhất, bằng không, không có khả năng bị giam vào trong đó.

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Một bản võ học, tại sao lại bị giam ở trong tháp?

Lầu thứ sáu nói:

- Có lẽ là bởi vì quá mức nghịch thiên, có lẽ là nguyên nhân khác... Mặc kệ vì nguyên nhân gì, cũng đủ để chứng minh, nó là vô cùng kinh khủng. Nếu hiện tại ngươi học được võ học này, ta nghĩ, ngươi có khả năng trực tiếp miểu sát siêu phàm Kiếm Thánh gì kia ở Kiếm tông trước đó!

Miểu sát siêu phàm Kiếm Thánh!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ:

- Thật sự nghịch thiên như thế sao?

Lầu thứ sáu nói:

- Nếu không nghịch thiên, sao có thể bị giam ở lầu thứ bảy?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Tiểu Linh Nhi kéo ống tay áo của hắn một cái, Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi chỉ chỉ trên lầu, tràn đầy chờ mong:

- Bên trong có thứ gì a?

Diệp Huyền cười nói:

- Một cái hộp, một cây mứt quả!

Mứt quả!

Hộp!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó vỗ tay nhỏ, hưng phấn nói:

- Của ta, đó là của ta!

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Linh Nhi dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, cao hứng nói:

- Đó là của ta, nàng để lại cho ta, hì hì...

Diệp Huyền cười nói:

- Được rồi, của ngươi.

Tiểu Linh Nhi lại vội vàng nói:

- Ta muốn đi vào!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Tạm thời không thể đi vào!

Tiểu Linh Nhi hỏi:

- Tại sao vậy?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngược lại tạm thời không thể đi vào, trước tiên cứ chờ chút đã, chờ qua một thời gian ngắn chúng ta sẽ đi vào, có được hay không?

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Được!

Nói xong, nàng xoay người chạy.

Lúc này, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

- Tiểu nha đầu này có vài ý nghĩ rất là nguy hiểm, tốt nhất ngươi nên đề phòng một chút, bằng không thế nào cũng sẽ có ngày nàng cho ngươi rơi vào một cái hố sâu!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn cũng biết, Tiểu Linh Nhi này đúng thật là có chút nguy hiểm, nói ngây thơ a, nàng cũng có không ít ý đồ xấu và ý nghĩ xấu, nói không ngây thơ a, đối với rất nhiều chuyện nàng lại hoàn toàn không hiểu, chỉ đơn thuần là cảm thấy thú vị.

Ngược lại, phải phòng bị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận