Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1734: Nhìn ra được gì đó rồi

Rất nhanh sau đó ba người đã tới Thiên Đạo Điện. Không thể không nói, Thiên Đạo Điện này thực sự rất hoành tráng, riêng cổng của đại điện đã cao mấy chục trượng. Đứng trước Thiên Đạo Điện sẽ khiến người ta có cảm giác mình thật bé nhỏ.

Lúc này, đang có mấy chục người đứng trước Thiên Đạo Điện, mà những người này đều rất trẻ nhưng khí tức lại mạnh vô cùng. Rất rõ ràng, bọn họ đều không phải người bình thường.

Đúng lúc ấy, bên cạnh bỗng có một giọng nói vang lên: “Hoá ra là Thiên Hàm muội muội!”

Diệp Huyền và Thiên Hàm quay đầu nhìn. Ở phía không xa, một nam tử đang chầm chậm bước đến. Nam tử ấy khoác cẩm bào, trong tay là một cây quạt gấp, tóc dài để xõa, trông anh tuấn và tiêu sái vô cùng.

Thiên Hàm nói: “Đạo Minh!”

Đạo Minh: thiếu tộc trưởng của Đạo Tộc!

Đạo Minh đi tới trước mặt Thiên Hàm, mỉm cười: “Thiên Hàm muội muội, ngươi tới sớm vậy sao?”

Thiên Hàm khẽ gật đầu, nàng không đáp lời.

Diệp Huyền bật cười ha ha: “Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi, các hạ chưa từng nghe qua cũng là chuyện hiển nhiên!”

Không gian bốn bề lập tức sục sôi!

Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp Huyền!”

Uỳnh!

Bạn à!

Trông thấy nam tử ấy, tất cả những người trẻ tuổi có mặt đều vội vàng hành lễ, kể cả Đạo Minh và hai tỷ muội Thiên Hàm cũng hành lễ.

Lúc này, Đạo Minh đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Đây là?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đường bạch quang đó. Đường bạch quang dần dần tan đi, một nam tử khoác bạch y xuất hiện trước mắt mọi người. Bạch y nam tử ấy có thân hình cao lớn, trên eo có đeo một thanh trường kiếm, quanh người có những vầng sáng màu sắc thoáng ẩn thoáng hiện.

Đôi mắt Đạo Minh thoáng vẻ kinh ngạc, hắn ta nhìn Diệp Huyền và hỏi: “Vị huynh đài này xưng hô như thế nào nhỉ?”

Thiên Hàm nói: “Bạn ta!”

Đạo Minh liếc nhìn hắn, hắn ta đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, bầu trời bỗng xuất hiện một đường bạch quang, một luồng khí tức lớn mạnh cũng đột nhiên cuộn trào tới.

Khai chiến!

Đạo Minh chớp mắt: “Chưa từng nghe qua!”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người phía dưới dần trở nên nặng nề.

Thiên Tuyển Chi Tử!

Thiên Tử ở trên bầu trời nhìn xuống bên dưới, hắn ta khẽ mỉm cười: “Các vị không cần đa lễ, lần này triệu tập mọi người đến đây là để nói với các vị một chuyện, đó chính là hiện nay Thiên Ma tộc đã khai chiến với Thiên Đạo thành chúng ta!”

Người tới chính là đệ nhất cường giả trong lớp người trẻ tuổi tại Thiên Ma tộc – Lâm Ma!

Lúc này, ở bên trong vết nứt không gian tối om kia bỗng có một nam tử trẻ tuổi mặc hắc bào bước ra. Hắc bào nam tử để tóc xõa tung, xung quanh người hắn ta là vô số những luồng hắc khí, trông chẳng khác gì một cái hố đen.

Lâm Ma liếc nhìn phía sau Thiên Tử: “Tộc trưởng nhà ta đã nói, trận chiến này là giữa lớp người trẻ tuổi chúng ta, tiền bối sẽ không nhúng tay vào!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mọi người đều thay đổi, ai cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Trên không trung, Thiên Tử cúi đầu nhìn mọi người: “Chư vị, có dám tới chiến trường ngoại vực đấu với bọn họ không?”

Lúc này, Thiên Tử lại mỉm cười, hắn ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên không gian trước mặt lại nứt vỡ. Trong không gian đen thui đó có một luồng khí tức vô cùng mạnh trỗi dậy!

Chiến trường ngoại vực!

Mọi người phía dưới đồng thanh hô!

“Dám!”

Thiên Tử nhìn về phía trước, hắn ta vẫn mỉm cười và không có ý định ra tay.

Thiên Tử đột nhiên bật cười: “Đừng nhìn mấy người sau lưng ta! Ta có thể làm chủ!”

Lâm Ma liếc nhìn Thiên Tử, hắn ta cũng cười: “Từ lâu ta đã muốn lĩnh giáo Thiên Tuyển Chi Tử trong truyền thuyết rồi, mong ngươi đừng làm ta thất vọng, ta đợi ngươi ở chiến trường ngoại vực!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Lâm Ma!

Thiên Tử mỉm cười: “Có gì mà không dám chứ?”

Thư hạ chiến!

Lâm Ma liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Thiên Tử, hắn ta nhếch miệng: “Các ngươi có dám tới chiến trường ngoại vực không?”

Trên bầu trời, Thiên Tử khẽ phất tay phải, không gian trước mặt hắn ta bỗng xuất hiện một khe nứt!

Chiến trường ngoại vực lại được mở ra một lần nữa!

Thiên Tử cúi người nhìn xuống phía dưới: “Đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất luôn.

Vô số cường giả trẻ tuổi phía trước đồng loạt xông lên trời và tiến vào bên trong kẽ nứt không gian ấy.

Thiên Hàm liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Đi!

Nói đoạn, nàng khẽ nhón mũi chân và bay lên trời.

Diệp Huyền và Thiên Nhạn cũng đi theo nàng.

Một lát sau, các cường giả đã tiến vào đường hầm không gian.

Diệp Huyền ở bên cạnh Thiên Hàm, hắn nhìn Thiên Tử đang dẫn đầu ở phía đằng xa, đoạn thầm nhủ trong lòng: “Tiền bối, Thiên Tuyển Chi Tử thực sự rất lợi hại sao?”

Đệ Cửu Lâu nói: “Không phải lợi hại mà là rất lợi hại! Tiểu tử, chưa chắc ngươi đã đánh lại được tên này đâu! Đương nhiên, hắn ta muốn giết ngươi có lẽ cũng là điều không thể, nhục thân của ngươi đã đạt đến trình độ bất diệt rồi, cộng thêm mấy món thần vật của ngươi nữa, hắn ta mà muốn giết ngươi thì thực sự quá khó!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, nhục thân đạt đến trình độ bất diệt rất khó nhỉ?”

Đệ Cửu Lâu nói: “Đại ca à, ngươi tưởng đơn giản lắm sao?”

Diệp Huyền cười tươi rói: “Ta thấy hình như cũng không quá khó mà! Ngươi nhìn ta mà xem, vèo cái đã đạt được trình độ bất diệt rồi! Ta thấy không bao lâu nữa là ta có thể đạt đến trình độ bất diệt kim thân!”

Đệ Cửu Lâu trầm mặc một lúc rồi nói: “Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi nữa!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc ấy, Đạo Minh bỗng đi tới bên cạnh Thiên Hàm, khẽ mỉm cười và nói: “Thiên Hàm muội muội…”

Thiên Hàm đột nhiên nói: “Đạo Minh huynh, ngươi cứ gọi ta Thiên Hàm là được.”

Đạo Minh sững sờ, sau đó hắn ta mỉm cười: “Thiên Hàm, nghe nói kiếm của ngươi đã đến Bán Bộ Nhập Phàm rồi, chúc mừng nhé.”

Thiên Hàm khẽ gật đầu: “Cảm ơn!”

Đạo Minh còn muốn nói gì đó nhưng Thiên Hàm bỗng quay đầu nhìn Diệp Huyền ở bên cạnh: “Ngươi từng học kiếm chưa?”

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền co giật, nữ nhân này lại cảm nhận được điều gì rồi?

Thiên Hàm nhìn hắn, đang đợi hắn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận