Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3744. Ta vô địch! (2)



Chương 3744. Ta vô địch! (2)




Lão giả nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bớt chơi mấy trò vớ vẩn này đi, người trẻ tuổi thì phải thành thật, đừng có mà ảo tưởng quá, không thì đau đầu lắm, hiểu chưa?”
Diệp Huyền: “…”
Lão giả xòe tay ra, một tấm mộc bài xuất hiện trước mặt hắn: “Sang bên kia xếp hàng, sau đó đợi thi đi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Để biểu diễn cho ngươi xem!”
Dứt lời, hắn bèn xòe tay ra, một đường kiếm quang đột nhiên chém tới.
Lão giả nhíu mày: “Ngươi làm cái trò gì đấy?”
Lúc này, phía chân trời xa xa, một đường kiếm quang lóe lên. Ngay sau đó, một nữ tử và lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Người tới chính là An Liên Vân và An thúc!
Trông thấy An Liên Vân, mọi người bèn xôn xao!
Đây là nữ thần của Phương Thốn Tông đấy, không những đẹp mà còn thiện lương, là nữ nhân trong mắt biết bao nam nhân!
Trông thấy Diệp Huyền, An Liên Vân vội vàng đi đến trước mặt hắn, nàng khẽ nói: “Sao không đi lên luôn?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sợ đường đột!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, An thúc ở bên cạnh bèn mỉm cười. Thiếu niên này cũng lịch sự, đúng là một thiếu niên tốt!
Hiện giờ hắn ta càng lúc càng thấy Diệp Huyền thuận mắt!
Trước mặt Diệp Huyền, An Liên Vân khẽ cười: “Sao đường đột chứ?”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện nhé?”
Diệp Huyền gật đầu, hai người bèn rời đi.
An thúc rất thức thời mà không đi theo. Lúc này, lão giả ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “An trưởng lão, thiếu niên vừa rồi là?”
An trưởng lão khẽ cười: “Hắn là Diệp Huyền của Đạo Linh Cung, là kiếm tu Vô cảnh trẻ nhất ở Dị thế giới!”
Nghe vậy, lão giả bèn hóa đá. Rất nhanh sau đó, cơ thể hắn ta run lên.
An thúc nhìn lão giả: “Sao thế?”
Mặt lão giả kia tái nhợt: “An trưởng lão, chăm sóc tốt cho người ta nhé…”
An thúc: “…”

Diệp Huyền đi theo An Liên Vân tới sau núi của Phương Thốn Tông. Lúc này đang mùa hoa nở, hai người đi dưới tán hoa anh đào, đẹp như tranh vẽ.
An Liên Vân đột nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại là Vô cảnh!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Khi đó ta bị Quỷ Tu Tông bắt, tại sao ngươi không giết hắn ta?”
An Liên Vân nhìn Diệp Huyền: “Ta không muốn có người chết vì ta!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, An Liên Vân khẽ nói: “Dị thế giới rất hiếm kiếm tu, kiếm tu Vô cảnh thì chỉ có mình ngươi! Ta có thể thỉnh giáo ngươi một vài vấn đề về kiếm đạo không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên!”
An Liên Vân gật đầu, sau đó nói: “Ngươi đạt tới Vô cảnh kiểu gì vậy?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Sơ tâm!”
An Liên Vân nhìn thẳng vào hắn: “Sơ tâm?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn mỉm cười: “Muốn đạt Vô cảnh thì chủ yếu phải dựa vào việc ngươi có cảm ngộ được hay không. Quan trọng là ở mình, mỗi một người đạt Vô cảnh đều không giống nhau!”
An Liên Vân trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Cứ từ từ, không được gấp gáp!”
An Liên Vân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Đúng lúc ấy, phía xa xa bỗng có một nam tử xuất hiện. Nam tử này mặc bạch bào, tóc dài xõa tung, trông rất anh tuấn.
Nam tử nhìn thấy Diệp Huyền xong thì sững sờ. Tiếp đó, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ âm u, nhưng gương mặt thì lại tươi cười xán lạn!
Nam tử tiện tay ngắt một cành hoa anh đào, hắn ta đi chầm chậm đến trước mặt An Liên Vân, cười nói: “Liên Vân, hôm nay ngươi đẹp thật đấy!”
An Liên Vân nhìn nam tử: “Vạn công tử, có chuyện gì sao?’
Vạn công tử?
Diệp Huyền liếc nhìn nam tử, cái tên này là người của Vạn Đạo Tông à?
Nam tử khẽ cười: “Không có chuyện gì, ta đến thăm ngươi thôi!”
Nghe vậy, An Liên Vân bèn nhíu mày: “Vạn công tử, giờ ta đang có việc!”
Rất rõ ràng, bị nam nhân này làm phiền khiến nàng cũng không mấy vui vẻ!
Nghe An Liên Vân nói vậy, nam tử bèn nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười nói: “Liên Vân, vị này là?”
Gương mặt An Liên Vân lộ vẻ không vui.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn An Liên Vân, hắn cười nói: “Ta biết tại sao ngươi không thể đột phá rồi!”
An Liên Vân nhìn Diệp Huyền: “Tại sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì ngươi vẫn luôn khiến mình chịu thiệt!”
Nói đạon, hắn bèn liếc nhìn nam tử, cười nói: “Ngươi rất ghét hắn ta đúng không?”
Nam tử híp mắt lại, vẻ mặt không mấy thân thiện.
An Liên Vân cũng sững sờ, nàng không ngờ Diệp Huyền lại nói thẳng như vậy!
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Nếu đã ghét thì tại sao không nói ra? Tại sao ngươi phải vì người khác mà khiến bản thân mình khó chịu? Ngươi làm như vậy thì có khác gì tra thêm một cái khóa vào kiếm tâm của ngươi, kiếm tâm bị trói buộc thì sao đột phá được nữa?”
Nghe vậy, An Liên Vân bèn sững sờ.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Kiêm tu như chúng ta hành sự thì phải thẳng thắn một chút, thích là thích, không thích là không thích, đừng vì người khác mà nhận phần thiệt về mình. Quả quyết lên, hiểu chưa?”
Nam tử kia đột nhiên cười lạnh lùng: “Các hạ, ngươi coi ta như không tồn tại à? Ngươi…”
An Liên Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam tử kia: “Cút!”
Cút!
Nghe vậy, nam tử bèn sững sờ.
An Liên Vân nhìn hắn ta: “Lần cuối cùng, cút!”
Vẻ mặt nam tử khó coi vô cùng: “Liên Vân…”
An Liên Vân híp mắt lại: “Ta cho ngươi gọi ta là Liên Vân à?”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay nàng bèn bay đi.
Vẻ mặt nam tử lập tức thay đổi, hắn ta giơ tay phải lên đỡ.
Uỳnh!
Nam tử bị chém bay đi mấy trăm trượng!
An Liên Vân nhìn Diệp Huyền: “Thoải mái!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hãy nhớ, phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình, thích là thích, không thích là không thích, đừng có chịu thiệt cho mình.”
An Liên Vân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Lúc này, nam tử kia đột nhiên gằn giọng nói: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyền nhìn nam tử, cười nói: “Diệp Huyền, nếu như Vạn Đạo Tông các ngươi không phục thì cứ tới báo thù, tới bao nhiêu cũng được, ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái!”
Nghe vậy, An Liên Vân không khỏi nhìn Diệp Huyền, ánh mắt thêm một tia sắc khác lạ!
Hết chương 3744.



Bạn cần đăng nhập để bình luận