Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1739: Cơ hội ở ngay trước mắt

Sắc mặt Thiên Tử lập tức thay đổi, chữ Đạo giữa hai đầu mày hắn ta bỗng ngưng tụ lại. Nhậm Bình Sinh thản nhiên nói: “Sao nào, ngươi định ra tay với ta à?”

Thiên Tử lập tức nói: “Đệ tử không dám! Sư tôn, hắn là người cứu ta, hôm nay mong sư tôn đừng giết hắn, để ta trả ân tình cho hắn!”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc một hồi, sau đó hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ta có thể không cần thư ốc của ngươi, cũng sẽ không giết ngươi, càng không làm kẻ địch với ngươi. Chúng ta có thể đi từ kẻ địch thành bằng hữu, có điều ta có một yêu cầu, đó chính là ngươi phải gia nhập Hộ Đạo giả!”

Nghe vậy, Vô Hy ở phía xa xa bỗng híp mắt lại.

Thiên Tử mừng rỡ, hắn ta vội vàng nhìn Diệp Huyền: “Diệp huynh, ngươi có đồng ý gia nhập Hộ Đạo giả chúng ta hay không?”

Diệp Huyền lắc đầu, hắn cười: “Không đồng ý!”

Thiên Tử sững sờ.

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh và Thiên Tử, mỉm cười: “Hai vị, các ngươi đừng diễn kịch nữa! Nếu ta đoán không nhầm thì hai người các ngươi đã đoán được thân phận của ta từ lâu, đúng chứ?”

Thiên Tử mỉm cười: “Nếu Diệp huynh đã nói như vậy thì ta nói thẳng vậy, ta muốn! Diệp huynh, ngươi có thể giao thư ốc cho chúng ta không?”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Vô Hy đứng ở phía xa xa bỗng bật cười.

Diệp Huyền lại nói: “Với cả ban nãy ngươi nói chuyện với Lâm Ma, nói ngươi muốn thay đổi, thay đổi Hộ Đạo giả hiện tại. Thực ra ngươi đâu có nói cho hắn ta nghe, ngươi đang nói cho ta nghe thì đúng hơn. Cho ta xin đi, ngươi tưởng ta là đồ ngu hả? Ngươi muốn thay đổi? Giờ ngươi còn chưa là Đạo Chủ của Hộ Đạo giả nữa kìa, ngươi thay đổi cái con khỉ khô ấy! Nếu ngươi thực sự có ý nghĩ này thì chắc chắn không thể nói ra vào lúc này. Hơn nữa ngươi mà thực sự suy nghĩ như thế thì Hộ Đạo giả cũng sẽ không để ngươi được yên đâu! Thế nên chỉ có thể giải thích rằng ngươi đang đóng kịch!”

“Ha ha!”

Diệp Huyền nhìn hai người bọn họ, mỉm cười: “Thiên Tử, ngươi diễn quá lố luôn! Cứ thử nghĩ lại mà xem, ta và ngươi chẳng quen biết ấy thế mà ngươi vừa gặp ta cái đã tặng Thiên Đạo Pháp Thân cho ta, điều này bình thường sao? Chắc chắn là không bình thường rồi! Hơn nữa, ngươi cố ý mời ta đến đây, nếu ta đoán không nhầm thì thực ra ban nãy với năng lực của ngươi, ngươi có thể thoát thân được, nhưng ngươi lại cố ý giả bộ yếu ớt rồi để ta giúp đỡ ngươi, đúng chứ?”

Diệp Huyền nhìn Vô Hy: “Tiền bối, có một người bạn nhờ ta hỏi thăm ngươi đấy!”

Nghe vậy, vẻ vui mừng trên gương mặt của Thiên Tử lập tức cứng đờ, sau đó hắn ta dần lấy lại bình tĩnh.

Trên mặt Thiên Tử vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn ta không phẫn nộ mà rất bình tĩnh.

Thiên Tử chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.

Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền, không lên tiếng.

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, nhếch miệng cười: “Nằm mơ đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Chẳng lẽ tiền bối không muốn biết ai đang muốn hỏi thăm tiền bối ư”

Nói đoạn, Diệp Huyền lắc đầu, mỉm cười: “Hai vị, cần gì phải lòng vòng vậy chứ! Các ngươi muốn thư ốc thì có thể hỏi ta mà! Các ngươi không bảo với ta rằng các ngươi muốn thì làm sao ta biết? Các ngươi nói thì ta mới biết được chứ! Chẳng ai nói cả, như vậy ai mà biết các ngươi muốn thư ốc? Thế nên, các ngươi phải nói ra!”

Vô Hy khẽ mỉm cười: “Thú vị đấy!”

Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Diệp Huyền, nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Có điều ta rất tò mò một chuyện là dựa vào đâu mà ngươi cho rằng mình có thể sống?”

Vô Hy mỉm cười, nói: “Ngươi đang đánh chủ ý lên người ta đúng không! Có điều như vậy cũng phải, với tình hình bây giờ thì có lẽ chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi. Cơ mà ta muốn biết dựa vào đâu mà ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”

Nhất là Nhậm Bình Sinh, do ngày xưa Đạo Chủ đời đầu của Hộ Đạo giả có chút vướng mắc với Tiểu Đạo. Mà theo những gì người thời đó ghi chép lại thì Lâm Lang: Đạo Chủ đời đầu của Hộ Đạo giả vô cùng kính trọng Tiểu Đạo!

Đương nhiên là hai người họ biết Tiểu Đạo!

Diệp Huyền nói một cách nghiêm túc: “Tìm tiền bối sẽ có lợi!”

Tiểu Đạo!

Nhậm Bình Sinh bỗng bật cười: “Diệp Huyền, ta đã nghe nói đến trình độ lừa người của ngươi từ lâu. Sao nào, ngươi thấy đường đường là tộc trưởng Thiên Ma tộc mà lại bị ngươi lừa hay sao?”

Diệp Huyền đi tới trước mặt Vô Hy, sau đó khẽ hành lễ: “Tiểu Đạo cô nương nhờ ta hỏi thăm tiền bối!”

Trông thấy Thiên Đạo Bút, sắc mặt Nhậm Bình Sinh và Thiên Tử lập tức thay đổi.

Diệp Huyền đột nhiên xoè hai bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là Thiên Đạo Bút.

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Vô Hy: “Tiểu Đạo vô cùng thần bí, sao nàng ta có thể vừa mắt Diệp Huyền…”

Nghe vậy, sắc mặt của Vô Hy và Nhậm Bình Sinh đều thay đổi.

Vô Hy càng chau mày chặt hơn: “Có lợi?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nàng ta nói ta mà đến gặp tiền bối là sẽ có một đợt tạo hoá, hừm… không chỉ tạo hoá của ta mà cả tạo hoá của tiền bối nữa. Nàng ta nói thiên cơ bất khả lộ!”

Vô Hy nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.

Nữ nhân này đã sống không biết bao nhiêu vạn năm rồi!

Vô Hy chau mày: “Tìm ta làm gì chứ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Không thì sao ta phải tới nơi này?”

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta bảo ngươi tới tìm ta?”

Đôi mắt của Vô Hy hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn ta nói: “Cây bút này nằm trong tay ngươi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương cho ta đấy.”

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta là gì của ngươi?”

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ của ta!”

Nhậm Bình Sinh bỗng nhiên nói: “Vớ vẩn! Nữ nhân này sao có thể nhận ngươi làm đệ đệ? Ngươi đang…”

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh, nói: “Nếu ngươi không tin thì đi mà hỏi nàng ta đi!”

Nhậm Bình Sinh siết chặt nắm đấm, đang định ra tay. Thế nhưng đúng lúc ấy, Vô Hy bên cạnh lại nói: “Nàng ta bảo ngươi tới tìm ta, có nói gì không?”

Diệp Huyền nhìn Vô Hy, hắn đáp: “Nàng ta nói, cơ hội ở ngay trước mắt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận