Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2849: Tỉ thí không?

Diệp Huyền nói: "Ta muốn máu của tiểu nữ hài!"

Một bình ngọc xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Tiểu Tháp bỗng bảo: "Tiểu chủ, ngươi không thể nuốt máu tươi của nha đầu đâu, máu của nha đầu mạnh lắm. Nếu như ngươi cố uống máu của nha đầu thì cơ thể và linh hồn ngươi sẽ không chịu được!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Thế phải làm sao?"

Tiểu Tháp nói: "Dễ thôi mà! Ta còn máu của yêu thú khác, ngươi cứ dùng máu của những con yêu thú cấp thấp tu luyện đã!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Được!"

Lúc này, mười mấy bình ngọc bèn xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền liếc nhìn, những bình ngọc đó đều chứa máu tươi, mà sức mạnh bên trong chỗ máu tươi này rất lớn.

Diệp Huyền lại hỏi: "Thế giờ vẫn còn trong tháp sao?"

Tiểu tháp: "..."

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, hình như hắn nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Tiểu tháp, ngươi bảo tiểu gia hoả nuôi một bầy yêu thú trong tháp của ngươi?"

Diệp Huyền vỗ đùi, hắn hưng phấn nói: "Ngủ cái con khỉ! Gọi chúng nó dậy đi!"

Diệp Huyền chau mày: "Hiếu kính ngươi? Tại sao chứ?"

Chắc chắn không thể rồi!

Hắn không khỏi thấy ngạc nhiên: "Tiểu tháp, ngươi lấy máu của những con yêu thú này từ đâu vậy?"

Không thể không nói, Diệp Huyền đang thấy hơi hưng phấn, bởi lẽ hắn không ngờ bên trong tiểu tháp lại có nhiều yêu thú đến vậy!

Tiểu tháp nói: "Bọn chúng được Tiểu Bạch nuôi trong tháp của ta, mà chúng muốn sống an nhàn thì không thể không nịnh bợ ta! Hơn nữa ta và Tiểu Bạch lại có quan hệ rất tốt. Lấy lòng ta thì được rất nhiều lợi ich đó!"

Tiểu tháp cười he he: "Chúng nó hiếu kính ta đấy!"

Tiểu tháp nói: "Còn chứ! Có điều chúng ngủ cả rồi! Bọn họ ngủ là để tu luyện!"

Đó chính là người!

Tiểu tháp đáp: "Đúng vậy!"

Đương nhiên, yêu cũng được!

Tiểu gia hỏa màu trắng kia nuôi yêu thú, như vậy những yêu thú đó có thể là yêu thú bình thường được sao?

Mà hiện giờ thứ Diệp Huyền thiếu nhất là gì?

Diệp Huyền vội vàng nịnh hót: "Tiểu tháp vô địch!"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Đùa gì thế, có ngươi ở đây thì bọn chúng nào dám nổi nóng?"

Lúc này, một con lợn màu đen đột nhiên xuất hiện phía trước cách Diệp Huyền không xa. Con lợn này không lớn, chỉ là một con lợn con, thế nhưng nó rất béo, cái bụng gần như chạm hẳn xuống đất.

Diệp Huyền hỏi: "Có vấn đề gì hả?"

Lúc này, con lợn con kia mở mắt, nó hừ hừ một lúc như thể bất mãn vì việc tiểu tháp làm phiền giấc ngủ của nó.

Tuy nhiên, tiểu tháp lại hơi do dự.

Diệp Huyền nhìn tiểu tháp, tiểu tháp gân cổ lên: "Dậy mau cho lão tử!"

Tiểu Trư liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nó nhắm mắt, tiếp tục nằm bò ra đất ngủ!

Tiểu tháp bay đến trước mặt con lợn: "Tiểu Trư, thể hiện cho tiểu chủ xem đi!"

Tiểu tháp nói: "Tính tình những con yêu thú đó không tốt đâu!"

Trông thấy con lợn ấy, vẻ mặt Diệp Huyền khựng lại!

Lúc này, tểu tháp bỗng bảo: "Tiểu chủ, đây là Tiểu Trư!"

Diệp Huyền im lặng, vẻ hưng phấn trước đó của hắn đã biến mất.

Nghe vậy, tiểu tháp bèn hớn hở: "Tiểu chủ nói đúng ha! Có lão tử thì ai dám không nghe chỉ huy, lão tử lập tức đuổi nó ra luôn!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp nghe xong thì như được uống máu gà, nó bỗng run lên bần bật, sau đó gào lên: "Đừng có ngủ nữa! Dậy hết cho lão tử!"

Vô địch!

Tiểu Trư rùng mình, nó nhìn tiểu tháp với vẻ bất mãn: "Tiểu tháp, ngươi định làm gì hả?"

Tiểu tháp đập vào đầu con lợn kia một cái.

Rầm!

Không gian bốn phía rung lên, thế nhưng con lợn kia lại chẳng hề hấn gì.

Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt Diệp Huyền thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Tiểu tháp phẫn nộ nói: "Tiểu Trư, mở to mắt ngươi ra mà nhìn, đó là tiểu chủ!"

Tiểu Trư lại nhìn Diệp Huyền phía xa xa. Rất nhanh sau đó, đôi đồng tử của nó co lại. Rất rõ ràng, nó nhận ra huyết mạch của Diệp Huyền!

Tiểu Trư do dự một lát rồi bò đến trước mặt Diệp Huyền, nó khẽ cọ vào chân Diệp Huyền.

Rất rõ ràng, nó đã công nhận thân phận của hắn!

Lão đại của nó là Tiểu Bạch, thế nhưng lão đại của Tiểu Bạch là ai?

Lão đại của lão đại chính là thanh sam nam tử!

Con trai của thanh sam nam tử là người nó không dám đắc tội!

Diệp Huyền khẽ vuốt đầu con heo: "Tỉ thí không?"

Có điều, tiểu gia hỏa màu trắng kia vẫn lợi hại hơn, nàng có thể nuôi một con lợn đến mức này luôn... Nếu nàng nuôi một con rồng thì...

Diệp Huyền nhìn Tiểu Trư và vẫn thấy ngạc nhiên lắm, con lợn này cũng mạnh đấy!

Rầm!

Tiểu Trư đụng vào nền trời khiến bầu trời bị lõm thành một cái hố đen!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ.

Đây là con lợn gì vậy?

Không thể không nói, nãy Tiểu Trư đụng vào nền trời khiến Diệp Huyền thót cả tim, bởi lẽ hắn còn chưa chắc đã làm được vậy...

Lúc này, Bắc Đẩu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Nàng liếc nhìn không gian đen sì trên nền trời, sau đó nhìn con lợn kia: "Động tĩnh lớn quá đấy!"

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, quả nhiên xung quanh có rất nhiều cường giả Bất Tử Đế Tộc.

Diệp Huyền nói: "Đều lui xuống đi!"

Hắn vừa dứt lời, các cường giả Bất Tử Đế Tộc bèn đồng loạt lui xuống.

Tiểu Trư cọ vào chân Diệp Huyền rồi bỗng quay người nhảy lên, sau đó đụng mạnh vào nền trời.

Hắn rất tò mò về thực lực của Tiểu Trư, bởi lẽ như ban nãy, con lợn này có thể đối đầu trực tiếp với tiểu tháp, thế nên chắc chắn nó không hề đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận