Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3371: Ta xin được giết đấy

Cường giả Cổ Thần giai!

Có điều, người tới không phải bản thể mà chỉ là một sợi hư tượng!

Trông thấy nam tử trung niên này, đám người lão giả ở bên cạnh vội vàng hành lễ: "Tham kiến Vũ Tôn!"

Vũ Tôn ở phía chân trời nhìn xuống Diệp Huyền mà không nói gì cả.

Cả người Diệp Huyền hơi run lên, sau đó trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Vũ Tôn này, hắn nhìn Vũ Tôn, cười nói: "Thả người!"

Vũ Tôn đáp: "Ngươi là người đầu tiên coi thường Thần Chi Mộ Địa ta đến vậy!"

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Thả người!"

Vũ Tôn nói: "Tại sao ngươi không tới Thần Chi Mộ Địa ta?"

Diệp Huyền vung tay phải, thanh phi kiếm đang khóa chặt đám người lão giả lập tức biến mất dạng!

Diệp Huyền cười đáp: "Ta đợi ngươi đấy!"

Diệp Huyền nói: "Thả người!"

Vũ Tôn ở phía chân trời nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: "Người của Thần Chi Mộ Địa ta sẽ không chết oan uổng! Ngươi đã giết một người của Thần Chi Mộ Địa ta thì Thần Chi Mộ Địa ta sẽ giết cả nhà ngươi!"

Bên dưới, đầu của một cường giả Thần Chi Mộ Địa trực tiếp bay đi!

Lúc này, Lý Tu Nhiên và Cổ Thanh đi đến trước mặt Diệp Huyền, Cổ Thanh vừa định nói gì đó thì Diệp Huyền đã cười bảo: "Chuyện này là ta liên lụy đến các ngươi, chứ không phải các ngươi liên lụy đến ta, người nên tự trách phải là ta chứ không phải các ngươi! Ta sẽ xử lý thật tốt chuyện này, các ngươi cứ yên tâm ở lại Đại Linh Thần Cung đi!"

Diệp Huyền vung tay áo.

Vũ Tôn dần dần trở nên hư ảo.

Thần hồn câu diệt!

Vút!

Đám người lão giả vội vàng lùi ra đằng sau Vũ Tôn kia, lúc bọn họ nhìn về phía Diệp Huyền, ánh mắt đều rất kiêng dè! 975

Tại lối vào Thần Chi Mộ Địa, một đạo kiếm quang đột nhiên đáp xuống, kiếm quang tản đi, một nam tử xuất hiện ở lối vào đó.

Vũ Tôn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn ta vung nhẹ tay phải lên, ngay sau đó, không gian bên phải của hắn ta nứt ra, Cổ Thanh và Lý Tu Nhiên bước ra ngoài.

Người tới chính là Diệp Huyền.

Mà đám người lão giả ở đằng sau hắn ta cũng vội vàng rút lui.

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở tận cùng chân trời.

Lão giả tức giận nói: "Diệp Huyền, Thần Chi Mộ Địa chúng ta đã làm theo đúng giao hẹn thả người rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Lão giả vội vàng nói: "Diệp Huyền, ngươi muốn làm gì?"

Lão giả nói: "Đương nhiên..."

Hắn có Thanh Huyền Kiếm nên hiển nhiên tốc độ nhanh hơn đối phương rồi!

Lão giả nhìn Diệp Huyền chằm chằm: "Diệp Huyền, ngươi sẽ chết rất thảm!"

Diệp Huyền nhìn tinh động màu trắng kia rồi quay người, mà lúc này, bốn người lão giả đã được hắn thả đi trước đó cũng vừa mới tới!

Diệp Huyền nói xong trực tiếp vung tay áo một cái.

Thiên Diệp: "..."

Diệp Huyền cười đáp: "Ngày xưa có một người cũng từng nói với ta như thế, hắn ta tên là Thiên Diệp, mà bây giờ cỏ trên mộ hắn ta đã cao một trượng rồi!"

Trông thấy Diệp Huyền, sắc mặt của bốn người lão giả lập tức thay đổi!

Nói xong, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó mà sắc mặt lập tức thay đổi: "Diệp Huyền, ngươi..."

Diệp Huyền cười bảo: "Nếu đã là kẻ địch vậy ta giết kẻ địch chắc hẳn cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"

Nói xong, hắn xòe lòng bàn tay ra, một thanh phi kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn liếc mắt nhìn tinh động màu trắng ở đằng xa kia: "Chỗ này cách đằng đó còn một trăm trượng nữa, đừng nói Diệp Huyền ta không nhân nghĩa, ta cho phép các ngươi chạy trước một trăm trượng đấy!"

Diệp Huyền cười đáp: "Giết người!"

Diệp Huyền cười đáp: "Có phải chúng ta là kẻ địch không?"

Lão giả tức giận nhìn hắn: "Vậy tại sao ngươi lại chặn đường của chúng ta?"

Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Lẽ nào ta không thả người hay sao? Ta đã thả các ngươi rồi còn gì!"

Trong nháy mắt, Thanh Huyền Kiếm bay ra sau đó trực tiếp hấp thụ linh hồn của mấy người lão giả.

Sau khi chém chết mấy người lão giả, Diệp Huyền quay người nhìn về phía tinh động màu trắng kia rồi cười nói: "Thần Chi Mộ Địa!"

Lúc này, tinh không cách trước mặt hắn không xa lại rung chuyển, ngay sau đó, Vũ Tôn trước đó lại xuất hiện trước mặt hắn.

Lần này vẫn không phải bản thể!

Vũ Tôn nhìn Diệp Huyền mà không nói gì cả.

Diệp Huyền cười hỏi: "Muốn giết ta?"

Vũ Tôn đáp: "Ngươi chỏ ằng chúng ta không làm gì được ngươi sao?"

Diệp Huyền nhún vai, cười nói: "Cầu tử đây!"

Cầu tử!

Vũ Tôn nhìn hắn chằm chằm: "Chưa từng có người khiêu khích Thần Chi Mộ Địa như vậy!"

Diệp Huyền cười bảo: "Hình như ngươi đã quên mất tiền căn hậu quả rồi thì phải. Nếu ta nhớ không lầm thì là người của các ngươi đòi giết ta trước? Sao thế, chỉ cho phép Thần Chi Mộ Địa các ngươi giết ta chứ không cho phép ta giết người của Thần Chi Mộ Địa sao?"

Vũ Tôn nói: "Ngươi muốn giảng đúng sai với Thần Chi Mộ Địa ta?"

Diệp Huyền cười nói: "Các ngươi biết giảng đúng sai à?"

Vũ Tôn nhìn chằm chằm vào hắn: "Có chứ, nhưng cũng tùy người! Nếu người đứng trước mặt ta là chí tôn thì đương nhiên Thần Chi Mộ Địa ta sẽ bằng lòng nói đúng sai! Nhưng tiếc là ngươi không phải!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Đúng thật!"

Vũ Tôn nói: "Cho dù sau lưng ngươi có chí tôn thì Thần Chi Mộ Địa ta vẫn phải giết ngươi!"

Diệp Huyền cười đáp: "Bây giờ ta đang đứng ngay đây, tới đi, ta xin được giết đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận