Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3507. Không ai chống lưng?



Chương 3507. Không ai chống lưng?




Vô địch?
Lúc nào cũng được?
Vẻ mặt Mị Ly kì lạ vô cùng, nhân loại này bị điên rồi hả?
Vũ trụ rộng lớn, nào ai dám nói mình vô địch?
“Vô địch?” Đúng lúc ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Diệp Huyền quay đầu nhìn. Ở phía không xa, không gian bỗng trở nên mờ ảo. Rất nhanh sau đó, một nam tử bước ra. Nam tử này có dáng người vạm vỡ, trên mặt đầy vảy, nhìn dữ tợn vô cùng.
Cường giả Thập Tứ đoạn!
Nam tử mỉm cười: “Nhân loại, ngươi nói ngươi…”
Thanh kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, đôi đồng tử của nam tử kia co lại. Hắn ta định chạy đi, tuy nhiên vẫn chậm mất một chút, một thanh kiếm đã xuyên qua trán hắn ta.
Vụt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Nam tử nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lúc này linh hồn hắn ta đã bị kiếm của Diệp Huyền chế trụ!
Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ngươi… xếp chồng không gian… Ngươi cũng chỉ mới đạt tới Thập đoạn thôi, sao ngươi có thể…”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm lập tức hấp thụ linh hồn của nam tử kia.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả Thú Linh tộc lập tức thay đổi!
Nhân loại trước mắt này có thể miểu sát cường giả Thập Tứ đoạn?
Sắc mặt Mị Ly ở bên cạnh có hơi nghiêm trọng, thực lực của Diệp Huyền tăng hơi bị đáng sợ nha!
Mới qua bao lâu chứ?
À không!
Mị Ly đột nhiên nhớ ra, mặc dù ở bên ngoài mới được vài ngày, song ở trong tiểu tháp đã mấy chục năm rồi! Có điều dù vậy, tốc độ tiến bộ của Diệp Huyền cũng quá là nhanh!
Kiếm!
Ánh mắt Mị Ly dừng trên Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền. Thanh kiếm này đã giúp Diệp Huyền nâng cao thực lực lên mười mấy lần!
Ở phía xa xa, sau khi giết cường giả Thập Tứ đoạn kia, Diệp Huyền cũng không dừng tay. Hắn xòe tay ra, chỉ trong chốc lát, đầu các cường giả Thú Linh tộc kia lập tức bay đi!
Miểu sát!
Hiện giờ cường giả Thập Tứ đoạn còn không ngăn chặn được phi kiếm của Diệp Huyền chứ huống chi là những cường giả dưới Thập Tứ đoạn?
Sau khi Thanh Huyền Kiếm hấp thụ linh hồn của mấy cường giả kia, Diệp Huyền thu kiếm lại. Mà lúc này, bầu trời trước mặt hắn bỗng nhiên nứt ra, ngay sau đó một hư ảnh xuất hiện.
Diệp Huyền nhíu mày, lại tới nữa hả?
Hư ảnh kia dần trở nên rõ ràng hơn. Rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt hắn. Nam tử trung niên này mặc trường bào màu đen, trên đầu cũng có một cái sừng!
Cường giả Thập Ngũ đoạn!
Người này là tộc trưởng hiện tại của Thú Linh tộc, tên Thú Cổ!
Thú Cổ nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Theo như ta được biết thì ta và Thú Linh tộc không thù không oán, không biết các ngươi…”
Thú Cổ đột nhiên cắt ngang lời hắn: “Trước kia không thù không oán, nhưng hiện giờ đã có thù rồi đấy?”
Diệp Huyền nhìn Thú Cổ rồi mỉm cười: “Ngươi nói cũng có lí!”
Thú Cổ nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi có dám tới Thú Linh tộc không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không dám!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Hắn không động thủ, bởi đối phương chỉ là một hư ảnh chứ không phải bản thể!
Thú Cổ cứ nhìn Diệp Huyền rời đi như vậy, ánh mắt hắn ta sắc như đao, u ám vô cùng!

Ở một bên khác, Diệp Huyền quay lại tiểu tháp.
Chủ động tới Thú Linh tộc ư?
Hắn không có bị ngu! Hiện giờ với thực lực này mà tới Thú Linh tộc, đối kháng với cả Thú Linh tộc ư? Thế có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu? Hắn nên ở trong tiểu tháp tu luyện thêm một phen nữa chẳng phải tốt hơn sao?
Hắn vẫn chưa tự tin mình có thể đối đầu được với cường giả Thập Ngũ đoạn! Đừng nói Thập Ngũ đoạn, kể cả cường giả Thập Tứ đoạn có phòng bị thì hắn cũng khó mà miểu sát đối phương lắm! Trước đó hắn miểu sát được cường giả Thập Tứ đoạn kia là bởi hắn giết đối phương một cách bất ngờ.
Mà Thú Linh tộc này rõ ràng có cường giả Thập Ngũ đoạn, hơn nữa còn không chỉ một người. Điều quan trọng nhất là thế lực này còn có tiên tổ gì đó, cứ đành rồi lại hoán tổ thì đau đầu lắm!
Lần này, hắn phải chuẩn bị thật kĩ rồi mới đi giết Thú Linh tộc được!
Diệp Huyền tiếp tục xếp chồng đệ lục trùng thời không, nếu như thành công thì hắn có thể giết cường giả Thập Ngũ đoạn.
Trong lúc đó, Mị Ly cũng không ngừng hướng dẫn cho Diệp Huyền. Do đó, tiến triển khá thuận lợi. Có điều, Thú Linh tộc lại không muốn cho hắn thời gian.
Diệp Huyền đang tu luyện bỗng ngẩng đầu, hắn nhíu mày: “Nhanh vậy ư?”
Mị Ly ở bên cạnh mỉm cười: “Ngươi đã đủ để khiến Thú Linh tộc phải để mắt tới rồi! Hiện giờ bọn họ không những muốn thanh kiếm của ngươi mà còn muốn diệt trừ mối họa là ngươi nữa!”
Diệp Huyền không nói gì mà rời khỏi tiểu tháp. Vừa mới ra khỏi tiểu tháp, tộc trưởng Thú Linh tộc – Thú Cổ đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thú Cổ không nhìn Diệp Huyền mà nhìn Mị Ly bên cạnh hắn: “Phủ chủ Thiên Phủ, ngươi muốn giúp nhân loại này sao?”
Mị Ly liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy!”
Thú Cổ cười nói: “Theo như ta biết thì hình như người này còn muốn hủy diệt Thiên Phủ của ngươi đấy!”
Mị Ly khẽ mỉm cười: “Thú Cổ tộc trưởng, mặc dù thanh kiếm này rất tốt nhưng nó chẳng khác gì củ khoai nóng bỏng tay, ngươi phải nghĩ cho kỹ vào đấy!”
Thú Cổ gật đầu: “Hóa ra ngươi cũng vì thanh kiếm đó! Ta hiểu rồi!”
Mị Ly liếc nhìn Thú Cổ, nàng lắc đầu.
Hết chương 3507.



Bạn cần đăng nhập để bình luận