Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3378: Dương Hoả

Mục Tôn trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta cần một thứ!"

Vũ Tôn hỏi: "Thứ gì?"

Mục Tôn đáp: "Thần Chỉ!"

Nghe vậy, Vũ Tôn bèn nhíu mày!

Mục Tôn chỉ bảo: "Có vật này thì ta có thể tự tin chín phần giết được hắn."

Vũ Tôn trầm mặc.

Mục Tôn tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không muốn cho ta thì ngươi tự đi đi!"

Vũ Tôn trầm giọng nói: "Người này thực sự yêu nghiệt vậy sao?"

Hơn nữa hắn ta cũng không dám chắc liệu Diệp Huyền có có chiêu gì hay không!

Nếu đã đối địch thì chỉ có thể bất chấp để giết chết đối phương thôi!...

Hắn ta vẫn kiêng dè Diệp Huyền lắm!

Có điều, hiện giờ hối hận cũng đã muộn!

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Với hắn mà nói thì điều này cũng không phải quá khó!

Mục Tôn thở dài một hơi: "Đừng đánh giá thấp hắn! Sư tử vồ thỏ, phải dốc toàn lực! Chúng ta mà đánh giá thấp hắn nữa thì không bao lâu, hắn sẽ cho chúng ta một bất ngờ lớn đấy! Nếu đã muốn giết hắn thì phải cố hết sức!"

Bên trong tiểu tháp, Diệp Huyền vẫn đang tu luyện Đề Đầu Thuật, nói chính xác hơn thì là Nhất Kiếm Đề Đầu!

Mục Tôn nhìn về phía chân trời, ánh mắt toát lên vẻ lo âu!

Vũ Tôn trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi đợi một lát, ta đi lấy Thần Chỉ cho ngươi!"

Giờ nghĩ kĩ lại mới thấy trước kia vì Tiểu Động Thiên mà đối địch với Diệp Huyền đúng là chẳng đáng tí nào cả!

Mỗi ngày ngoài tu luyện ra thì Diệp Huyền còn ổn định cảnh giới của mình nữa.

Cái tên này không bình thường một chút nào!

Cứ thế, vài tháng trôi qua, hắn đang tu luyện bỗng nhiên nhíu mày, sau đó ra khỏi tiểu tháp luôn!

Hiện giờ hắn đang kết hợp Đề Đầu Thuật với phi kiếm của mình!

Bởi lẽ hắn có đủ hiểu biết về Thời Không chi cảnh!

Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu là một người thì lên đi!"

Diệp Huyền quan sát hắn ta: "Chỉ có mình ngươi thôi à?"

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, một tờ giấy trắng bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.

Diệp Huyền nhìn Mục Tôn: "Sao ngươi tìm được ta vậy?"

Nụ cười của Mục Tôn lại càng tươi hơn: "Vậy thì tuyệt đối đừng khách sáo!"

Vừa mới ra khỏi tiểu tháp, Mục Tôn đã xuất hiện trước mặt hắn!

Đương nhiên, ngoại vật của Diệp Huyền chính là Thanh Huyền Kiếm!

Ngoại vật!

Diệp Huyền: "..."

Mục Tôn chỉ bảo: "Tìm ngươi khó lắm hả?"

Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi định dùng ngoại vật?"

Mục Tôn mỉm cười: "Ngươi cũng có thể dùng!"

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Ngươi nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa!"

Mục Tôn gật đầu: "Chỉ có mình ta!"

Mục Tôn giơ ngón tay cái lên: "Cầm được buông được, đúng là nam nhân thực thụ! Ta đánh giá cao ngươi đấy, có điều ngươi là kẻ địch của Thần Chi Mộ Địa chúng ta, ngươi bắt buộc phải chết!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Đương nhiên là chạy rồi!"

Mục Tôn đột nhiên nói: "Nếu như không phải một người thì sao?"

Có điều hắn không muốn dùng Thanh Huyền Kiếm lắm!

Hiện giờ hắn thực sự không muốn sử dụng quá nhiều huyết mạch chi lực và Thanh Huyền Kiếm.

Có điều, nếu cái tên Mục Tôn này đã dùng đến ngoại vật thì chắc chắn hắn cũng phải dùng!

Đối mặt với cường giả như thế này thì hắn không dám coi thường một chút nào!

Nhỡ đâu đối phương dùng ngoại vật và miểu sát hắn thì thốn lắm!

Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn xuất hiện trong tay hắn.

Thấy Thanh Huyền Kiếm, Mục Tôn bèn trầm giọng nói: "Bản nguyên chi lực của vũ trụ pháp tắc! Quả nhiên ngươi là người của vị chí tôn kia!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Thực ra ta không muốn dùng ngoại vật lắm đâu! Chi bằng chúng ta đấu với nhau một trận công bằng đi?"

Mục Tôn mỉm cười: "Ta biết, ngươi muốn lấy ta ra để luyện tập! Nhưng mà ta muốn ngươi chết!"

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, Thần Chỉ bèn chầm chậm bay lên!

Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn thần chỉ: "Đợi Thần Chỉ thiêu đốt hoàn toàn là ngươi sẽ xong đời!"

Ở phía xa xa, Mục Tôn đột nhiên mỉm cười: "Diệp Huyền, đây là dương hỏa, chuyên thiêu đốt thọ mệnh! Trong thế gian này trừ chí tôn ra thì kể cả cường giả Cổ Thần giai cũng không thoát được ngọn lửa này đâu!"

Tuy nhiên, ngọn lửa vô danh này vẫn còn, và nó không bị ảnh hưởng một chút nào!

Luồng kiếm thế vừa xuất hiện thì không gian xung quanh đã sôi trào!

Rầm!

Diệp Huyền!

Vừa mới viết xong, cơ thể Mục Tôn lập tức run lên, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên cuộn trào từ cơ thể hắn ta, sau đó hội tụ lại trong Thần Chỉ.

Uỳnh!

Thần chỉ bốc cháy!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhíu mày, trong lòng thầm phòng bị!

Cái thứ này có vẻ ảo đấy!

Đúng lúc ấy, không gian xung quanh hắn bỗng bùng cháy!

Ngọn lửa vô danh!

Diệp Huyền kinh ngạc, vội vàng sử dụng huyền khí, một luồng kiếm khí to lớn cuộn trào từ cơ thể hắn!

Nói đoạn, hắn ta đột nhiên cắn rách ngón tay của mình, sau đó viết hai chữ lên lên Thần Chỉ: Diệp Huyền!

Mục Tôn cười ha ha: "Diệp Huyền, vật này là thượng cổ thần vật chân chính đấy!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Chưa nghe thấy bao giờ!"

Mục Tôn mỉm cười: "Thần Chỉ!"

Nhìn thấy Thần Chỉ, Diệp Huyền bèn nhíu mày: "Cái thứ gì đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận