Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 986: Chỉ Là Giết Thiên Đạo Mà Thôi!

Đường Thanh đáp khẽ:

- Ta cũng không biết, bất quá, bọn hắn nếu dám lựa chọn phản công, vậy nhất định là có niềm tin. Cho nên, tiếp theo Thần Quốc có thể sẽ phát sinh biến cố. Bởi vậy, ngươi tốt nhất là rời khỏi nàng.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng gọi:

- Đường Thanh cô nương.

Đường Thanh quay người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ngươi nếu cần gì, nhớ phải tùy thời báo cho ta biết!

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền sầm mặt lại, bị phát hiện rồi.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tiểu Thất:

Tiểu Thất nói:

- Ta sẽ không tổn thương nàng.

Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, trầm mặc rất lâu, cuối cùng hắn xoay người bỏ đi.

- Ngươi sẽ biết ngay thôi.

- Chính ngươi tự bảo trọng đi!

- Tiểu Thất cô nương, ngươi đến cùng là muốn ta giúp ngươi làm cái gì?

Sau khi quay lại Trật Tự thành, hắn phát hiện, Tiểu Thất đang ở Võ trường.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Tiểu Thất nói:

- Tiểu Thất cô nương, ngươi biết đó, con người ta nhát gan, ta chịu không nổi kinh hãi.

- Nàng chính là cái vị Đường đại tiểu thư kia của Đường tộc?

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

Tiểu Thất đáp:

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền thả lỏng, chỉ cần không phải là giết người, cái kia hẳn không phải chuyện gì to tát cả!

Dường như biết Diệp Huyền đang suy nghĩ gì, Tiểu Thất nói:

Diệp Huyền theo sau, trên đường, Tiểu Thất đột nhiên hỏi:

Đổi ý?

Không thể không nói, có ba cự nhân kia đối luyện, tu vi cùng kiếm kỹ của hắn quả thật tăng nhanh như gió! Kể cả phi kiếm! Mà chuyện lúc này hắn mong muốn nhất, chính là có thể đấu lại một trận nữa với Tiểu Thất.

- Ngươi có thể đổi ý!

Nói xong, nàng mang theo Diệp Huyền đi tới một viện tử. Ở đây, hắn gặp lại đám người Hướng Kình.

- Như vậy cũng tốt!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Tiểu Thất khẽ gật đầu:

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn cũng muốn đổi ý. Nhưng hắn vẫn có nguyên tắc, nếu đã đáp ứng người khác, nhất định phải làm cho bằng được! Đương nhiên, nếu như đó là chuyện đặc biệt vi phạm với chút ít nguyên tắc của hắn, hắn sẽ không làm.

- Tu luyện ra sao rồi?

Diệp Huyền nói:

- Tăng nhanh như gió!

- Yên tâm, sẽ không để ngươi đi làm những chuyện như giết người.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

- Đi theo ta đi!

Tiểu Thất nói:

Lần này, số người nhiều thêm bốn kẻ thần bí thân mặc hắc y, đầu đội mũ kín!

Nhìn thấy bốn người thần bí kia, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức ngưng trọng hẳn lên!

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác đầu tiên khi hắn nhìn thấy bốn người này! Thần Quốc kia rốt cuộc có đến bao nhiêu cường giả?

Tiểu Thất liếc mắt nhìn đám người, sau đó hỏi:

- Trấn Quan Đao đâu?

Hướng Kình hơi hơi thi lễ:

- Lập tức tới ngay.

Tiểu Thất gật đầu:

Thần sắc Tiểu Thất vô cùng bình tĩnh:

- Không phải nói là không giết người sao?

Diệp Huyền kinh ngạc hỏi

Tiểu Thất gật đầu.

- Giết. . . giết Thiên Đạo?

Diệp Huyền sửng sốt:

Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lần này hắn cũng cùng tham gia vào hành động của chúng ta.

Đám người Hướng Kình nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiểu Thất cô nương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi tốt xấu gì cũng để ta chuẩn bị tâm lý a!

Hiện tại, hắn càng ngày càng luống cuống!

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

- Cũng không có gì, chỉ là giết Thiên Đạo mà thôi!

Giết Thiên Đạo!

- Bệ hạ, đều đã chuẩn bị thỏa đáng!

Nam Cung Uyển nhìn lướt qua Diệp Huyền, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Thất, hơi hơi thi lễ:

Lúc này, một nữ tử đi đến, người đó chính là Nam Cung Uyển.

- Mọi sự sẵn sàng, còn thiếu hai người.

Hướng Kình nói:

- Đều đã chuẩn bị xong hết chưa?

- Thiên Đạo không phải là người.

Diệp Huyền:

- Ta... .

...

Giết Thiên Đạo!

Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyền có chút lơ mơ.

Thiên Đạo, hắn biết chứ, lúc trước thiếu chút nữa còn giết chết hắn kìa! Nhưng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nghịch thiên!

Giết Thiên Đạo, không thể nghi ngờ chính là tương đương với chuyện nghịch thiên!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiểu Thất cô nương, ta có thể hỏi một chút tại sao ngươi phải giết Thiên Đạo không?

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

- Nó không nên tồn tại.

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Vì sao?

Tiểu Thất cười nói:

- Ngươi có biết, vì sao ở chỗ của các ngươi chiến loạn lại cứ kéo dài không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Tiểu Thất nói:

- Bởi vì Thiên Đạo, không hề muốn sinh linh vùng vũ trụ này đoàn kết với nhau.

Diệp Huyền vẫn không hiểu:

- Vì cái gì?

Nam Cung Uyển đang ở bên cạnh liền đáp lời:

- Bởi nếu như mọi người đoàn kết, sẽ gây bất lợi cho sự thống trị của nó. Ngươi có phát hiện ra hay không, hiện tại những quy tắc của phiến thiên địa này đều là do nó chế định? Hơn nữa còn có một điểm nữa, đó là nó khống chế hết thảy căn nguyên thiên địa!

Hết thảy căn nguyên thiên địa!

Diệp Huyền yên lặng.

Hắn vẫn chưa quên, lúc trước hắn vì cứu Tiểu Linh Nhi mà mạnh mẽ lấy đi căn nguyên của Thiên Đạo, liền thiếu chút nữa bị Thiên Đạo đó đánh chết!

Bất quá, hắn tuyệt đối không hận Thiên Đạo.

Bởi vì cái thứ đó vốn là đồ của người ta!

Đúng lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói:

- Ngươi lúc này nhất định đang cho rằng căn nguyên Thiên Đạo vốn là vật sở hữu của nó, đúng chứ?

Diệp Huyền hỏi lại:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Nam Cung Uyển cười đáp:

- Dĩ nhiên không phải! Căn Nguyên Thiên Đạo chính là đồ vật của vũ trụ hỗn độn, từ khi vũ trụ hỗn độn được sinh ra, đã có chút căn nguyên đó. Mà chút căn nguyên đó lại bị Thiên Đạo nắm giữ toàn bộ, không cho người khác hấp thu, hoặc nói cách khác, chỉ những ai được nó xem trọng mới được nó cho phép hấp thu.

Diệp Huyền yên lặng.

Nam Cung Uyển nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có biết vì sao Thần Quốc ta lại mạnh đến thế? Bởi vì năm ấy, Vũ thần chủ giết Thiên Đạo, nắm trong tay căn nguyên Thiên Đạo. Cũng chính vì vậy, vô số người của Thần Quốc ta đều có thể hưởng thụ căn nguyên Thiên Đạo. Cho nên, chúng ta mạnh mẽ hơn các ngươi nhiều lắm. Mà phía các ngươi, vẫn đang bị Thiên Đạo khống chế, cho nên, rất nhiều người ở chỗ các ngươi đều không thể phong Đế. Vì cái gì? Bởi vì nó đang hạn chế thực lực của các ngươi, như vậy, mới có thể nô dịch các ngươi vĩnh viễn!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Nam Cung cô nương nói như vậy, ta liền phát hiện được Thiên Đạo này quả nhiên cực kì xấu xa, nếu không phải do nó hạn chế, Diệp Huyền ta hẳn đã sớm phong Đế từ lâu!

Thiên Đạo:

“…”?

Biểu tình Nam Cung Uyển trở nên cứng đờ, nàng lắc đầu:

- Việc này không thể đổ lỗi lên đầu Thiên Đạo! Là tự bản thân ngươi có vấn đề.

Diệp Huyền:

“…”

Bên cạnh, Tiểu Thất đột nhiên lên tiếng:

- Hiện tại ngươi đã hiểu rõ chưa?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiểu Thất cô nương, ta không hề biết gì về Thiên Đạo, tên này tốt xấu ra sao ta còn không rõ. Ta chỉ muốn nói, ta đánh không lại nó đâu! Ngươi để ta tới giúp ngươi giết Thiên Đạo, phải chăng ngươi muốn dùng ta làm bia đỡ đạn!

Mọi người:

“…”

Tiểu Thất hơi ngẩn ra, một lát sau, nàng lắc đầu:

- Sẽ không dùng ngươi làm bia đỡ đạn, cũng sẽ không để ngươi ra tay, đến lúc đó, ngươi sẽ biết.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Tốt!

Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến cái gì, liền vội vàng nói:

- Tiểu Thất cô nương, ta muốn khiếu nại, khiếu nại Nam Cung Uyển!

Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi muốn khiếu nại nàng cái gì?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngày đó ta tới Thần Quốc các ngươi, nàng mang ta tham quan, đã nói trước là sẽ không ra tay với khách nhân, nhưng, nàng để tới mấy vạn binh sĩ vây đánh ta. Đã thế còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nàng nói mà không chịu giữ lời, thật sự làm ảnh hưởng đến thể diện của Thần Quốc, ta kiến nghị, lột bỏ danh hiệu quốc sĩ của nàng!

Nam Cung Uyển mặt không biểu tình.

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi. . .

Diệp Huyền:

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận