Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 371: Cái Giá

Trong thời gian ngắn, toàn bộ Thanh Châu sôi trào, trong lòng vô số người bắt đầu sinh ra đủ loại tính toán!

Đặc biệt là Đại Vân đế quốc, Đại Vân đế quốc có một ít phiên vương đã tự lập làm vương... .

Bản thổ Thanh Châu bắt đầu loạn, tăng thêm một chút tu sĩ từ Trung Thổ Thần Châu tiến vào Thanh Châu, Thanh Châu càng ngày càng loạn...

Chờ phần lớn cường giả Trung Thổ Thần Châu tiến vào Thanh Châu, Thanh Châu sẽ biến thành luyện ngục nhân gian chân chính!

Trên một vùng biển mờ mịt, một chiếc vân thuyền dùng tốc độ cao bay đi, trên vân thuyền, toàn bộ đều là đệ tử Hợp Hoan tông!

Có hơn trăm chiếc!

Tới đây đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hợp Hoan tông!

Trong một bao sương tốt nhất trên Vân thuyền, tông chủ Hợp Hoan tông đứng ở cửa sổ, im lặng.

- Vào Thanh Châu, bắt sống tất cả mọi người của Thương Lan học viện, nữ lưu lại, nam đều tru diệt, đầu treo lên thành môn đế đô Khương quốc. Thù của Hợp Hoan tông, tự nhiên phải báo lại gấp trăm lần!

Một lát sau, trên vân thuyền, một giọng nói vang lên:

Lão giả hỏi.

- Nên như vậy!

- Nghĩ đến sẽ không giả, hai tên chân Ngự Pháp cảnh, mấy trăm cường giả... Diệp Huyền quả quyết không có khả năng sống sót! Còn nữa, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Thanh Châu và Trung Thổ Thần Châu, khẳng định là Hộ Giới minh gây nên. Nếu là bọn họ gây nên, hắn là đã xác định!

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nước.

Sau lưng hắn, một lão giả đứng đấy.

- Diệp Huyền đã chết! Diệp Huyền đã chết! Ha ha...

- Cho nên?

Qua rất lâu, tông chủ Hợp Hoan tông đột nhiên nói:

Lão giả mỉm cười, nói:

Cứ như vậy, ý thức hắn dần dần mơ hồ lần nữa, hai quả đấm của hắn nắm chặt, bản năng cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn dữ dội làm cho hắn tỉnh táo một chút.

Tông chủ Hợp Hoan tông cười lạnh, nói:

Hiện tại, hắn cũng cảm nhận được vị trí của mình.

Rất nhanh, trên vân thuyền tràn ngập tiếng cười to và hưng phấn.

Đầu nặng giống như rót chì, vô cùng nặng nề.

Diệp Huyền lúc này, trong lòng yên tĩnh chưa bao giờ có!

Tiếng nước chảy, tiếng chim, nữ tử tươi mát thoát tục...

Rất nhanh, nữ tử vững vàng đáp xuống bên cạnh Diệp Huyền, nàng cúi người nhìn xuống, đôi mắt đẹp nhấp nháy, nói:

Bên cạnh đầm nước, một nữ tử đang ngồi trên một tảng đá, nữ tử cúi người nhìn mặt nước, hai chân trắng như ngọc thò vào trong nước, nhẹ nhàng nhộn nhạo , mặc cho dòng nước chậm rãi trùng kích.

Tay phải Liên Vạn Lý nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai bên tai, khẽ cười nói:

Cách hắn không xa là một thác nước, thác nước cũng không lớn, chỉ rộng mấy chục trượng, cao hai mươi trượng, dòng nước từ trên chảy xuống tạo thành đầm nước nhỏ, bọt nước văng khắp nơi.

- Thật có lỗi, ta hỏi nhiều!

Nói đến đây, nàng dường như nghĩ đến cái gì, áy náy cười một tiếng, nói:

- Bảo bối của ngươi thật lợi hại, một thoáng đã giết hai tên chân Ngự Pháp cảnh, còn có mấy trăm cường giả, đó là bảo vật gì? Sao lợi hại như thế?

Trong núi, tình cờ có tiếng chim vang lên!

- Tỉnh rồi?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Liên cô nương... Chúng ta còn sống... Thật tốt a!

Yên tĩnh!

Lúc này, trước đầm nước, dường như nữ tử có cảm giác, quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, sau một khắc, nàng rút chân ra khỏi mặt nước, sóng nước dập dờn, trên người nàng như có một sợi khói xanh bay lên, trên không, chân ngọc của nàng điểm một cái, nàng bay về phía Diệp Huyền giống như thần nữ không nhiễm bụi trần.

Diệp Huyền cười khổ, cắn trả như vậy...

Sau một lát, hắn muốn đứng lên, nhưng mà lại phát hiện, hắn không có khí lực.

Diệp Huyền cười nói:

- Giới Ngục tháp, ta cũng không biết là cái gì, là mẫu thân của ta để lại cho ta. Trong tháp này tự thành không gian, đúng rồi, Kiếm Tiên tỷ tỷ trước đó ở lại trong tháp này, nhưng bây giờ, nàng đã rời đi!

Nhìn thấy Diệp Huyền không giấu diếm, Liên Vạn Lý tươi cười sáng lạn, cũng không biết tại sao, nàng cảm thấy rất vui vẻ, cũng tạm thời quên đi việc cụt tay.

Nàng không tiếp tục hỏi, bởi vì đã đủ.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Liên cô nương, ngươi lúc đó hoàn toàn có thể rời đi.

Liên Vạn Lý nhìn về phía Diệp Huyền, nói.

- Đi? Ta đi, ngươi phải chết!

Diệp Huyền nói khẽ:

Diệp Huyền ổn định tâm thần, nghiêm túc cảm thụ tất cả mọi thứ trong cơ thể, hắn sợ nhất không phải cắn trả, mà là sau khi thôi động Giới Ngục tháp tạo ra di chứng khó bù đắp. Điểm này mới là việc hắn lo lắng nhất.

Chữa thương!

Diệp Huyền gật đầu, hiện tại hắn cần làm nhất chính là chữa thương, bởi vì việc này còn chưa kết thúc, hiện tại, mọi việc đều phải dựa vào chính hắn.

- Chữa thương trước, bổn vương trông coi thay ngươi!

Lúc này, Liên Vạn Lý xuất ra một viên đan dược màu tím cho Diệp Huyền ăn vào,

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền hỏi.

Liên Vạn Lý im lặng một hồi, sau đó lắc đầu, nói:

- Không biết. Nhưng mà, bổn vương cảm thấy lúc ngươi một mình đối mặt với cường giả Trung Thổ Thần Châu có nói “Thanh Châu này, Diệp Huyền ta muốn bảo vệ”, bổn vương đã cảm thấy ngươi rất mạnh mẽ.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt mang theo ý cười, nói:

- Bổn vương cảm thấy, nam nhân có thể không đẹp trai, không có tiền, nhưng không thể không có cốt khí, không thể không có đảm đương.

Diệp Huyền nghiêm túc nói:

- Liên cô nương, ngươi nói ta đều có... . Xong, ta có quá ưu tú như vậy không?

Liên Vạn Lý đột nhiên nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Huyền, khóe miệng hơi nhấc lên, nói:

- Da mặt này, quá dày!

- Vậy dùng cái gì để cân nhắc?

- Lúc ngươi chống cự những cường giả Trung Thổ Thần Châu rất là đẹp trai. Bổn vương đột nhiên phát hiện, thực lực một cá nhân cho dù cường đại hơn nữa, nhưng nếu hắn làm người không có điểm mấu chốt, không có lòng thương hại đối với sinh linh thiên hạ, chỉ biết tu luyện, chỉ vì Đại Đạo, chỉ vì trường sinh, loại người này... Đã không tính là người, bổn vương xem thường loại người này. Hơn nữa, một số thời khắc, một người mạnh mẽ, không thể dùng thực lực để cân nhắc!

Nói đến đây, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

- Thanh Châu đại loạn, rất nhiều người đang tính toán ích lợi của mình, không ai nghĩ tới tương lai của Thanh Châu. Mà ngươi, vào thời khắc mấu chốt lại nguyện ý đứng ra, không vì lợi ích, chỉ vì thủ hộ Thanh Châu.

Liên Vạn Lý lắc đầu, nàng ngồi bên cạnh Diệp Huyền, ngẩng đầu nhìn tà dương phía chân trời, nói khẽ:

- Ngươi không đi, có khả năng chính ngươi cũng phải chết.

Sau khi kiểm tra một phen, hắn thở dài một hơi, bởi vì hắn phát hiện, hắn vẫn hoàn hảo.

Không đúng!

Gương mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn vội vàng kiểm tra nạp giới, rất nhanh, hắn ngây dại!

Một lát sau, Diệp Huyền cười khổ không thôi.

Bởi vì hắn phát hiện, tất cả linh thạch cực phẩm của hắn đã biến mất không còn! Không chỉ linh thạch cực phẩm của hắn biến mất, linh thạch cực phẩm trong các nạp giới tại Giới Ngục tháp đều biến mất! Tất cả vật phẩm trong nạp giới vẫn còn, thế nhưng không có nạp giới nào có linh thạch cực phẩm!

Không cần phải nói, khẳng định đều bị Giới Ngục tháp thôn phệ!

Linh khí!

Rõ ràng, sau khi hắn thôi động Giới Ngục tháp một lần, Giới Ngục tháp có khả năng bởi vì một ít nguyên nhân, cần đại lượng linh khí!

Thế nhưng, số lượng quá nhiều.

Linh thạch cực phẩm hắn có khi đó nhiều đến mấy ngàn vạn, tất cả nạp giới trong Giới Ngục tháp bên cộng lại, ít nhất cũng có mấy ngàn vạn!

Đều bị thôn phệ toàn bộ!

Nhưng cũng còn tốt, người không có việc gì, đây đã là việc may mắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận