Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3161: Chém gió đấy

Phía chân trời, Diệp Lăng Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt này, Thời Gian Duy Độ của tất cả đám người trong sân trực tiếp rung chuyển!

Thấy một màn này, Bạch Y ở một bên chợt nhíu mày lại, nàng lập tức hô: "Bảo vệ thiếu chủ!"

Vừa dứt lời, nàng búng ngón tay về phía Diệp Huyền, không gian trước mặt Diệp Huyền trực tiếp ngưng đọng, mà đám người Ngô Giang ở bên cạnh cũng vội vàng che chắn trước mặt hắn, mấy chục đường kiếm khí lớn mạnh trực tiếp bao phủ lấy khu vực của Diệp Huyền!

Trong nháy mắt, khu vực mà Diệp Huyền đang đứng trực tiếp khôi phục lại như thường!

Lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Diệp Huyền ở bên dưới, nàng ta cười to, nụ cười có hơi dữ tợn: "Con trai ngoan của ta, chỉ cần mẹ ngươi không muốn chết thì trên thế gian này có ai có thể giết được ta? Có ai có thể hả? Ta là vô địch!"

Vô địch!

Âm thanh như sấm rền, chấn động tầng mây.

Vởi vì nàng ta kiểm soát Thời Gian Duy Độ vì vậy mà âm thanh trực tiếp xuyên qua Thời Gian Duy Độ, lan thẳng ra vũ trụ vô biên!

Vô địch

Lúc này, nàng ta đúng là có khí thế vô địch thật!

Mà trong một tinh không xa xăm nào đó chưa rõ, một kiếm tu mặc trường bào màu mây trắng đột nhiên dừng lại, hắn tay quay đầu nhìn về phía sau trong tinh không: "Ai đang nói vô địch?"

Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Lăng Thiên.

Là ai?

Không thể không nói, sự xuất hiện của Kiếm Minh trước đó đã khiến tim của đám người Diệp tộc này chìm xuống đáy vực.

Một khắc này, cường giả ở vô số nơi đều nghe thấy câu này của nàng ta!

Mà trong Diệp tộc, đám cường giả Diệp tộc kia lại sục sôi hẳn lên!

Vậy mà là đáng sợ như thế?

Vô số cường giả chưa biết đồng loạt nhìn về phía Vĩnh Sinh Giớ, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên!

Trong Diệp tộc tại Vĩnh Sinh Giớ.

Một khắc đó, bọn họ đã cảm giác được nguy cơ diệt tộc!

Vừa dứt lời, hắn ta ngự kiếm bay đi, trực tiếp xé rách tinh không, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở cuối tận cùng tinh không xa xăm...

Mà lúc này, bọn họ lại nhìn thấy hy vọng rồi!

Diệp Lăng Thiên chính là người đại diện cho Diệp tộc!

Nguy cơ diệt tộc!

A Tu bên cạnh Diệp Huyền nhìn về phía Ngô Giang ở một bên: "Ngô huynh, thông báo cho Kiêm Si chưa?"

Vô địch!

Lúc này, Diệp Lăng Thiên cười to: "Các ngươi cứ thoải mái gọi người, ta là vô địch!"

Vô địch!

Trông thấy vị kiếm tu này, Diệp Huyền chợt sững sờ sau đó bọn họ vội vàng đi lên, hắn bước tới trước mặt kiếm tu, cười hỏi: "Đại ca, sao ngươi lại tới đây?"

Người ủng hộ Diệp Lăng Thiên có mặt ở đó đột nhiên hô to: "Tộc trưởng vô địch!"

Kiếm tu lắc đầu: "Người ở chỗ đó yếu lắm, nhàm chán quá nên ta rời đi!"

Diệp Huyền cười ha ha, sau đó bảo: "Đại ca, không phải ngươi tới Dị Duy Giới rồi sao? Tại sao ta đến đó lại không gặp được ngươi?"

Kiếm tu mỉm cười: "Đột nhiên có người xưng vô địch nên ta nghe tiếng mà tới đây!"

Cùng với một tiếng hô to đó, vô số cường giả Diệp tộc nháo nhào gào lên!

"Vô địch?"

Đúng lúc này, một giọng nói bất chợt truyền tới từ phía chân trời.

Diệp Lăng Thiên quay phắt đầu lại nhìn, nơi phía chân trời xa xăm có một kiếm tu mặc trường bào màu mây trắng chậm rãi bước tới!

Một khắc này, khí thế khắp toàn bộ Diệp tộc đã đạt đến đỉnh cao!

Bạch Y ở một bên xòe lòng bàn tay ra, một bông sen đột nhiên bay lơ lửng trong lòng bàn tya nàng, ngay khi nó bay lên giữa không trung lại chợt nở rộ, sau đó hóa thành một đạo bạch quang biến mất ở cuối chân trời.

Nghe vậy, A Tu gật nhẹ đầu.

Ngô Giang trầm giọng nói: "Nàng ta đang trên đường đến đây rồi!"

Diệp Huyền: "..."

Kiếm tu quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng Thiên ở cách đó không xa: "Ngươi vô địch?"

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn ta, một khắc này, lần đầu tiên trong mắt nàng ta lóe lên vẻ nặng nề.

Nàng ta là cường giả đẳng cấp thế gian nên hiển nhiên có thể cảm giác được sự lớn mạnh của kiếm tu rồi!

Rất mạnh!

Diệp Lăng Thiên siết nhẹ bàn tay lại, không gian xung quanh nàng ta đột ngột rung chuyển.

Kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyền rồi mỉm cười: "Lát nữa nói chuyện sau, để ta xuất một kiếm trước đã!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Nói rồi, hắn lùi sang một bên.

Kiếm tu nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, hắn ta quan sát đối phương một lúc rồi mỉm cười: "Cũng được!"

Cũng được!

Sắc mặt Diệp Huyền đứng ở dưới chợt cứng ngắc, không thể không nói người có thể khiến đại ca đánh giá như vậy đã là vô cùng hiếm thấy rồi!

Mà Diệp Lăng Thiên lại như phải chịu nỗi nhục to lớn vậy, vẻ mặt của nàng ta dần trở nên dữ tợn: "Cũng được? Cũng được? Ha ha..."

Kiếm tu quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta nói sau rồi sao?"

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó bảo: "Ý của nàng ta là không phải nàng ta cũng được, mà là nàng ta rất được, cực kỳ được, giống như nàng ta vừa mới nói ấy, nàng ta cho rằng mình là vô địch!"

Vô địch!

Kiếm tu hơi chần chừ sau đó lắc đầu: "Nàng ta chém gió đấy!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh chợt cười to: "Nói lắm thế làm gì? Tới chiến!"

Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên trở nên hư ảo dần, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thời Gian Duy Độ trong Vĩnh Sinh Giới trực tiếp trở nên hư ảo!

Thời Gian Hư Vô!

Mà không gian xung quanh kiếm tu cũng đang dần dần biến mất, loại biến mất này không chỉ là tiêu biến đơn giản mà còn là xóa bỏ!

Nàng ta muốn trực tiếp xóa sổ kiếm tu thông qua Thời Gian Hư Vô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận