Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1738: Ngươi làm ta thất vọng quá

Dường như nhớ tới điều gì đó, Diệp Huyền bỗng lắc đầu mỉm cười. Từ lúc nào hắn lại phải suy nghĩ đắn đo nhiều như thế này nhỉ?

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử và nói: “Ta sẽ ngăn cái Đả Thần Tiên kia!”

Thiên Tử gật đầu: “Đa tạ!”

Lúc này, phía sau Diệp Huyền bỗng xuất hiện một đôi Ác Ma Chi Dực. Trông thấy Ác Ma Chi Dực, Thiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó hắn ta quay người lại.

Uỳnh!

Một luồng khí tức cực lớn cuộn trào bên trong cơ thể của Thiên Tử, còn giữa hai đầu mày của hắn ta có một chữ “Đạo” nho nhỏ xuất hiện.

Đúng lúc đó, Đả Thần Tiên bỗng xuất hiện. Khoảnh khắc ấy thì Diệp Huyền cũng biến mất luôn.

Rầm!

Đả Thần Tiên quất lên Tu Di Thuẫn!

Diệp Huyền nhìn nữ tử kia, nữ tử liếc nhìn cái khiên trong tay Diệp Huyền và nói: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền, bỗng nhiên Đả Thần Tiên trong tay nàng quét về phía hắn như một tia chớp. Diệp Huyền giơ tay trái ra, một cái khiên bèn xuất hiện trong tay hắn.

Tu Di Thuẫn rung lên kịch liệt, còn Đả Thần Tiên thì bay ngược về phía sau!

Cả người Diệp Huyền run lên, hắn chau chặt mày, liếc nhìn bụng mình, ở đó có một vết hằn sâu hoắm, phần da bên trên đã trầy hết cả!

Một luồng sức mạnh cực lớn tỏa ra từ chữ Đạo đó. Chỉ trong chốc lát, những lá phù văn xung quanh đã biến mất tăm.

Có tàn ảnh đâm vào Đả Thần Tiên, Đả Thần Tiên bèn bay ngược ra phía sau. Tuy nhiên ngay sau đó, Đả Thần Tiên lại tiếp tục quất về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Thiên Tử. Thiên Tử bỗng gào lên, chữ Đạo giữa hai đầu mày của hắn ta bay ra.

Hắn nhìn về phía đối diện, ở đó có một nữ tử đang đứng, chính là nữ tử bên cạnh Lâm Ma. Mà trong tay nữ tử đó là cái Đả Thần Tiên kia!

Vút!

Rầm!

Thiên Tử nhìn về phía Diệp Huyền: “Huyền huynh, đi!”

Tu Di Thuẫn!

Nói đoạn, hắn ta lập tức bay lên trời. Tốc độ của hắn ta rất nhanh, chớp mắt đã biến mất phía cuối chân trời.

Uỳnh!

Trận pháp đã được hóa giải!

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, Thiên Tử nói: “Huyền huynh, ngươi đi trước đi. Trận pháp đã được hóa giải, bọn họ không ngăn cản được ta đâu! Ngươi…”

Đòn này khiến hắn phải lùi lại về phía sau mấy chục trượng!

Có điều lần này hắn ta không bị thương, bởi lẽ không biết từ lúc nào mà trên người Thiên Tử đã có một bộ hộ tráo màu trắng. Có điều, bộ hộ tráo đó cũng có rất nhiều vết nứt.

Diệp Huyền giơ khiên ra đỡ!

Thiên Tử nhìn Diệp Huyền, cười: “Thôi thì chúng ta cùng nhau đánh đi!”

Còn Diệp Huyền đang định rời đi thì lúc này, một sợi dây thừng bỗng quét ngang qua đỉnh đầu hắn.

Diệp Huyền!

Vô Hy nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười: “Hóa ra là thiếu tông chủ Diệp Huyền của Phù Văn tông, không ngờ ngươi lại tới nơi này!”

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy trên trời bỗng biến mất. Khi hai người họ xuất hiện lại thì đã ở ngay trước mặt Thiên Tử và Diệp Huyền.

Rầm!

Trông sắc mặt Thiên Tử có hơi khó coi: “Huyền huynh, ta hơi bó tay với cái thứ này.”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhận ra được mà!”

Thực lực của Thiên Tử không hề yếu hơn Diệp Huyền, nhưng khi đối mặt với Đả Thần Tiên, hắn ta lại chẳng thể đánh trả. Đả Thần Tiên có một loại sức mạnh đặc biệt, chuyên dùng để kìm hãm huyền khí của Thiên Tử!

Hắn đang định ra tay lần nữa thì bỗng có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người đó chính là Thiên Tử.

Thiên Tử bay ngược ra đằng sau cả chục trượng!

Vút!

Hắn ta còn chưa nói xong thì đúng lúc ấy, Đả Thần Tiên bỗng quất lên người hắn ta.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại.

Đối phương nhận ra hắn!

Nhậm Bình Sinh liếc nhìn hắn, vẻ mặt của hắn ta rất bình tĩnh, cũng không lên tiếng.

Thiên Tử nhìn về phía Diệp Huyền, sắc mặt hắn ta đầy vẻ kinh ngạc: “Ngươi chính là Diệp Huyền mà có Vạn Duy thư ốc ấy hả!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”

Thiên Tử đáp: “Hóa ra là ngươi!”

Đương nhiên là hắn ta biết Diệp Huyền, Diệp Huyền là người mà hiện giờ Hộ Đạo giả đang muốn giết mà!

Vô Hy nhìn Nhậm Bình Sinh và nói: “Thư ốc đang ở trên người hắn, tiểu tháp cũng đang ở trên người hắn, chỉ cần giết hắn là có thể có được thư ốc!”

Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Diệp Huyền, lúc này Thiên Tử đang đứng chắn trước mặt hắn. Hắn ta nhìn Nhậm Bình Sinh và nói: “Sư tôn, hắn ta đang giở trò chia rẽ đấy!”

Nhậm Bình Sinh nói: “Tránh ra!”

Thiên Tử trầm giọng nói: “Sư tôn, mới nãy hắn đã cứu ta!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Thiên Tử: “Thư ốc đó liên quan đến tương lai của Hộ Đạo giả đấy!”

Thiên Tử trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh lại bảo: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, hắn vừa mới cứu ngươi nên ngươi không muốn giết hắn. Có điều ngươi có từng nghĩ đến chúng ta hay chưa? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, sư tôn ta và vô số người của Hộ Đạo giả cũng không bằng một người mà ngươi vừa mới quen biết ư?”

Thiên Tử lắc đầu: “Sư tôn, ngươi từng nói với ta rằng làm người là phải có đạo nghĩa, có ơn trả ơn, có oán báo oán. Nếu như lúc này chúng ta ra tay với hắn thì chẳng khác gì lấy oán báo ơn!”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi bảo hắn giao thư ốc với tiểu tháp ra, ta có thể sẽ không giết hắn!”

Thiên Tử lại lắc đầu: “Sư tôn, làm người không thể hành động như vậy được!”

Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Ngươi làm ta thất vọng quá!”

Thiên Tử còn đang định nói gì đó thì bỗng nhiên Nhậm Bình Sinh khẽ phất tay phải, một luồng sức mạnh thần bí bèn bao trùm lấy Thiên Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận