Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 709: Ta Sợ Ta Đánh Chết Hắn

Diệp Huyền cầm Trấn Hồn kiếm đi tới trước mặt nam tử mặc thanh y, hiện hắn chỉ còn một ý niệm.

Chiến!

Khi còn ở Thanh thành, hắn đã trải qua vô số lần sinh tử chiến, lúc đó, hắn hiểu một đạo lý!

Làm người, phải có thiện chí giúp người. Nhưng, lúc làm ác, phải tàn nhẫn, phải liều mạng!

Bởi nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, không đủ liều mạng, kẻ chết sẽ là ngươi!

Thấy Diệp Huyền cầm kiếm bước tới, nam tử mặc thanh y vẫn đầy bình tĩnh, hai tay chậm rãi xiết lại, sau đó đột nhiên giẫm chân phải.

Oanh!

Mặt đất nổ tung!

Một kiếm chém ra!

Rất nhanh, nam tử mặc thanh y đã tới, một quyền đánh tới kiếm của Diệp Huyền, trong quyền, ẩn chứa một cỗ quyền thế cường đại.

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, khẽ yên lặng, đột nhiên chém ra một kiếm.

Tiếng xé rách vang lên!

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót!

Diệp Huyền cùng nam tử mặc thanh y cùng bay ngược, có điều trong nháy mắt đó, một đạo kiếm quang mảnh như lông trâu, đã xuyên qua mi tâm nam tử mặc thanh y!

Mượn lực phản chấn từ mặt đất, nam tử mặc thanh y trực tiếp vọt lên, có điều, phản chấn kia vừa đầy hắn tới, vừa kích vào thương thế của hắn, máu tương từ khóe miệng trào ra như suối.

Oanh!

Đây là một kích cuối cùng của hắn!

Trạng thái hiện tại của hắn cũng chỉ tốt hơn Diệp Huyền một chút, nhưng cũng chỉ có một chút, cho nên hắn phải toàn lực kích sát Diệp Huyền!

Xùy!

Nam tử mặc thanh y này, hẳn là sẽ chết chứ?

Một kiếm này, cũng là một kiếm cuối cùng của hắn!

Dưới cái nhìn của đám Chiến Quân, thân thể nam tử mặc thanh y đột nhiên mờ đi, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, có điều lại trực tiếp ngã xuống.

Hai người giao kích.

Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức có chút nhảy cẫng lên.

Bất tử chi thân thật sao?

Còn chưa chết!

Không gian trở nên yên tĩnh!

Nam tử mặc thanh y thở hào hển trên đất, thân thể run lên, miệng không ngừng lẩm bẩm:

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Sát cùng Địa Sát liền nheo mắt lại, mẹ nó tiểu cường đánh không chết sao?

Nhưng, vẫn không chết!

Đám người nghe tiếng nhìn lại, sau lưng Diệp Huyền không xa, một nam tử chậm rãi bước tới. Nam tử mặc một bộ thanh sam, sau lưng cõng thiết thương. Mà tóc thì buộc thành đuôi ngựa, phần đuôi buộc một sợi dây dài màu đen!

- Đủ rồi, chuyện còn lại để ta!

Dưới ánh nhìn soi mói của đám người, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, ngay khi hắn muốn đi tới chỗ nam tử mặc thanh y, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Kiếm… thật… nhanh…

Thiên Sát cùng Địa Sát cũng không xuất thủ, hai người cứ vậy mà nhìn nam tử mặc thanh y nằm trên đất.

Mà đám Chiến Quân thì cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Chừng một khắc sau, Diệp Huyền đột nhiên khẽ động.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc đám Chiến Quân liền trở nên âm trầm.

Khắp người Diệp Huyền đều có vết rạn, máu tươi thấm ướt đại địa.

Thảm!

Như nghĩ tới điều gì, cả đám lại nhìn sang Diệp Huyền, Diệp Huyền hiện tại cũng nằm bệt trên đất, vẫn còn thở, cơ mà hơi thở vô cùng yếu ớt.

Nhìn thấy người này, đám Chiến Quân lập tức thở nhẹ một hơi.

Chu Sinh Sinh!Chu sinh sinh đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nhìn qua Diệp Huyền liền bấm tay điểm một cái, một đóa tuyết liên tinh khiết bay tới trước mặt Diệp Huyền:

- Thánh Liên, có thể tăng tốc độ chữa thương!

Diệp Huyền cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy sử dụng.

Chu Sinh Sinh vỗ nhẹ vai Diệp Huyền:

- Chữa thương! Còn lại giao ta!

Nói xong, hắn đi tới trước mặt Thiên Sát Địa Sát.



Chữa thương, hiện Diệp Huyền hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt! Quá mệt mỏi rồi!

Chu Sinh Sinh bình tĩnh:

- Ngươi nên vui mới phải!

Nam tử mặc thanh y cười khẽ:

Chu Sinh Sinh gật đầu.

- Đáng tiếc không thể đánh với hắn một trận sao?

Nam tử mặc thanh y cười nói:

Giờ phút này, hắn đã không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ muốn nằm dài làm một giấc!

Cách không xa, Chu Sinh Sinh tới trước mặt nam tử mặc thanh y, lúc này Thiên Sát Địa Sát cũng tới bên cạnh.

Chu Sinh Sinh nhìn qua nam tử mặc thanh y:

- Mạc Tà?

Nam tử mặc thanh y mỉm cười:

- Để ngươi thất vọng rồi, ta không phải.

Chu Sinh Sinh yên lặng.

Một hồi sau, Chu Sinh Sinh nói khẽ:

- Đáng tiếc.

Không thể đóng cửa đóng xe!

Không thực chiến với cường giả chân chính, bản thân có tu luyện thế nào, cũng chỉ có hạn!

Lần này, hắn cũng có rất nhiều cảm ngộ, đồng thời cũng phát hiện rất nhiều chỗ thiếu sót.

Thoải mái!

Có thể nói, trận chiến này, là trận chiến mà hắn chiến thoải mái nhất từ trước tới giờ.

Lần này, hắn thực sự mệt tới bở hơi tai, toàn thân trên dưới không còn khí lực động một ngón tay!

- Vậy sao?

Nam tử mặc thanh y cười cười, không nói, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Chu Sinh Sinh nhìn về Thiên Sát Địa Sát:

- Ai tới?

Thiên Sát đứng dậy.

Rất nhanh, Địa Sát ôm nam tử mặc thanh y qua một bên, mà mấy người Chiến Quân cũng vội đưa Diệp Huyền sang một bên!

Thiên Sát không nói thêm, lập tức xông tới trước, một quyền đánh về phía Chu Sinh Sinh.

Quyền thế như bài sơn đảo hải, ép tới mức khiến người khó mà thở dốc.

Chu Sinh Sinh không chút biểu tình, tay phải nắm trường thương sau lưng, điểm chân xông về trước, một thương đâm tới.

Thương Xuất Như Long!

Oanh!

Hai người vừa va chạm liền tách ra, rất nhanh lại lao tới…

Trận chiến thứ hai bắt đầu!

Một bên, Diệp Huyền lẳng lặng nằm trên đất, hiện trong đầu hắn đang tái diễn lại tình cảnh chiến đấu vừa rồi.

Một bên khác, nơi mấy người không nhìn thấy, Bạch tiên sinh lẳng lặng đứng trên một ngọn cây, sau lưng hắn là A Quỷ.

Bạch tiên sinh một mực nhìn Diệp Huyền.

Lúc này, A Quỷ đột nhiên nói:

- Là một người có thể thành tài, có điều, phong mang quá bén, nếu có thể nội liễm một chút thì tốt hơn.

Bạch tiên sinh mỉm cười:

- Có thể được A Quỷ ngươi coi trọng, hiếm thấy!

A Quỷ trầm giọng:

- Trước đó, ta chỉ nghĩ rằng hắn may mắn, lại thêm chí bảo kia, cho nên mới có thể đạt được tới mức này. Thế nhưng vừa rồi… ta nhìn thấy huyết tính trên người hắn, ta thích!

Bạch tiên sinh cười nói:

- Vậy ngươi tới dạy hắn?

A Quỷ lắc đầu:

- Ta không thích hợp.

Bạch tiên sinh lắc đầu:

- Ngươi thích hợp.

A Quỷ nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Kiếm đạo của hắn, không phải chủ lưu Kiếm đạo! Phi kiếm của hắn, càng thích hợp làm sát thủ, thích hợp dùng điểm sát. Kiếm đạo của hắn, có thể kết hợp với sát đạo của ngươi.

A Quỷ yên lặng.

Bạch tiên sinh lại nói:

- Hắn còn nhiều góc độ có thể tăng lên, có điều, bản thân hắn không thấy, hoặc là nhìn thấy có hạn, nếu có ngươi chỉ bảo, hắn sẽ càng thêm ạnh.

A Quỷ gật đầu:

- Ta hiểu, có điều sao tiên sinh không tự mình dạy hắn?

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Tính ta với hắn không sợ, ta sợ hắn sẽ bị ta đánh chết!

A Quỷ: “…”

Nơi xa, đại chiến vẫn tiếp tục.

Thiên Sát cùng Chu Sinh Sinh đánh ngang tài ngang sức, không ai chiếm được thượng phong.

Mà lần này, hai bên cũng lựa chọn đơn đấu, đám Chiến Quân cùng Địa Sát đều không ra tay.

Không biết qua bao lâu, một thanh âm từ xa vang lên:

- Lui ra.

Thanh âm vừa hiện, Thiên Sát đột nhiên dừng lại, sau đó lui tới bên cạnh Địa Sát.

Đám người theo tiếng nhìn lại, ngoài trăm trượng, đã thấy xuất hiện một nam tử, nam tử mặc một bộ lam bào, tay phải thả lỏng, trên người tản ra một khí tức nho nhã.

Bên cạnh, còn có một đầu Hắc Kỳ Lân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận