Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1705: Mau đánh ta đi

Phù Đồ cổ tộc!

Bên trong sơn động, Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn vốn tưởng là Hộ Đạo giả đang ra tay với hắn, nhưng không ngờ không phải Hộ Đạo giả mà là Phù Đồ cổ tộc!

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Vẫn phải đuổi cùng giết tận mới được!”

Đánh rắn không chết tất sẽ có hậu hoạn!

A Kỳ nhìn Diệp Huyền: “Hối hận sao?”

Diệp Huyền cười nói: “Là hơi hối hận!”

A Kỳ đi tới trước mặt hắn: “Diệp Huyền, Phù Đồ cổ tộc ta vốn không có thâm thù đại hận với ngươi mà ngươi lại dẫn Tiểu Đạo tới bức chết cường giả chí cao của Phù Đồ cổ tộc ta, ngươi làm việc cũng không phải là tuyệt tình bình thường thôi đâu!”

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra sau đó nắm chặt.

Trong nháy mắt, luồng sức mạnh trên người Diệp Huyền biến mất vô tung vô ảnh!

Diệp Huyền chớp mắt: “Suy nghĩ của ta chính là các ngươi còn sống không tốt sao?”

Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên ngưng tụ trong tay phải hắn, mà lúc này mấy sợi xích màu đỏ trên người hắn đột nhiên rung động, từng luồng sức mạnh thần bí màu đỏ như máu không ngừng hội tụ trong thân thể hắn!

Diệp Huyền cười nói: “Nếu thực lực của ta và bằng hữu ta không mạnh vậy người chết chính là chúng ta! Mà khi đó ngươi có thể chất vấn Phù Đồ cổ tộc như bây giờ không? Không, ngươi sẽ không!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta phải thừa nhận ngươi quả thật không tệ, nhưng ngươi nói như vậy có hơi khoe khoang!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ngươi phải nói rõ một chút, là Phù Đồ cổ tộc ngươi nhằm vào bằng hữu của ta trước chứ không phải Diệp Huyền ta chủ động trêu chọc các ngươi, hiểu không?”

Hắn nhíu mày, những sợi xích sắt này cũng hơi lợi hại đấy!

A Kỳ đột nhiên cười nói: “Đúng, ngươi nói cực kỳ đúng, thế giới này, thực lực làm chủ, Phù Đồ cổ tộc ta yếu cho nên chúng ta đáng bị diệt! Nhưng bây giờ thì sao? Diệp Huyền, bây giờ ta rất muốn biết suy nghĩ của ngươi lúc này!”

Vẻ mặt A Kỳ dần dần trở nên dữ tợn: “Nhưng bằng hữu của ngươi vẫn còn sống nhăn răng! Còn toàn bộ cường giả chí cao của Phù Đồ cổ tộc đều đã chết hết!”

Ầm ầm!

Thấy nam tử trung niên này, A Kỳ vội vàng thi lễ: “Đại trưởng lão!”

Nghe vậy, A Kỳ híp mắt lại: “Nào, ngươi động thủ thử xem!”

Người này chính là đại trưởng lão của Thiên Tông, Thiên Kỳ!

A Kỳ đột nhiên cười nói: “Đây chính là Cấm Linh Tù Trận của Thiên Tông ta, đừng nói ngươi, dù là Tiểu Đạo bị trận này giam cầm cũng không thể điều động bất kỳ sức mạnh nào!”

A Kỳ đang định nói chuyện thì lúc này một nam tử trung niên đột nhiên từ xa đi tới.

Diệp Huyền nhìn Thiên Kỳ: “Các ngươi có biết nữ tử váy trắng không?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền gật đầu: “Ngươi nói rất có lý, chỉ là...”

Diệp Huyền cười nói: “Ta nói bây giờ sao Phù Đồ cổ tộc có thể dám đến nhằm vào ta! Hóa ra còn có những người khác đằng sau!”

Thiên Tru Kiếm, một kiếm chém lên xích sắt!

Nam tử trung niên đi tới trước mặt Diệp Huyền, mỉm cười: “Diệp công tử!”

Thiên Kỳ cười nói: “Những xích sắt này do đại trận ngưng tụ mà thành, dù kiếm của ngươi có cực phẩm hơn nữa cũng không thể nào chặt đứt được nó trong thời gian ngắn!”

Những xích sắt kia run lên dữ dội, nhưng cũng không vỡ vụn mà chỉ nứt ra một chút!

Ầm ầm!

Thiên Kỳ mỉm cười: “Diệp công tử, chúng ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi, Vạn Duy thư ốc cùng Giới Ngục tháp đều ở trong tay ngươi, còn chúng ta muốn hai món vật phẩm này, nhưng theo ta được biết, Giới Ngục tháp đã nhận ngươi làm chủ, muốn mở thư ốc ra nhất định phải có chủ nhân như ngươi phối hợp mới được. Cho nên Diệp công tử có thể giúp chúng ta việc nhỏ này không? Đương nhiên, cũng không phải là giúp vô ích, sau khi có được tòa thư ốc, chúng ta có thể để cho Diệp công tử chết có thể diện một chút mà không chết thống khổ!”

Nói xong khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Các ngươi hình như đánh giá thấp ta quá rồi!”

Lời vừa dứt, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng trong sơn động, ngay sau đó, một thanh kiếm đột nhiên bay ra từ trong cơ thể hắn.

Thiên Tru Kiếm!

Lúc này Thiên Kỳ lại nói: “Nếu Diệp công tử không đồng ý... Đương nhiên đề nghị của ta là Diệp công tử tốt nhất nên phối hợp với chúng ta. Còn nữa, nếu như Diệp công tử muốn cầu cứu, hoặc là phản kháng gì đó, vậy thật sự không cần thiết! Vì giam cầm ngươi, chúng ta đã vô cùng hao tâm tổn sức. Ở chỗ này, bất luận tin tức gì của ngươi đều không gửi ra được! Dù là nữ tử váy trắng phía sau ngươi đến thì chúng ta cũng đã có kế sách ứng phó hoàn hảo.”

Thiên Kỳ cười khẽ: “Nàng ta cũng là người, chẳng qua chỉ cường đại hơn người bình thường một chút mà thôi, sợ gì?”

Diệp Huyền cười nói: “Các ngươi không sợ nàng ta sao?”

Thiên Kỳ cười nói: “Biết, trước khi đối phó ngươi, chúng ta dĩ nhiên cũng phải điều tra ngươi cho kỹ!”

Nói xong nụ cười trên mặt hắn ta dần dần biến mất: “Bây giờ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Diệp công tử, đừng phạm sai lầm!”

Diệp Huyền cười nói: “Nào, mau đánh ta đi!”

Nghe vậy, Thiên Kỳ nhất thời híp mắt lại: “Xem ra, Diệp công tử rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”

Nói xong lòng bàn tay hắn ta mở ra, một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trong đó: “Diệp công tử, ngươi có biết đây là...”

Diệp Huyền cười nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau đánh ta đi!”

Thiên Kỳ nhìn hắn, sau đó hắn ta mạnh mẽ ném ngọn lửa lên người Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận