Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 606: Ta Không Biết Ngươi Mạnh Như Vậy!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi tìm nàng làm gì!

Một thanh âm tựa như dã thú gào thét đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:

- Ta muốn chém nàng thành muôn mảnh!

Xong!

Sắc mặt Diệp Huyền tái đi, hóa ra tên này có thù với nữ tử váy trắng...

Có thù!

Diệp Huyền cười khổ không thôi, vốn tưởng rằng lần này có khả năng biến nguy thành an, nhưng lại không nghĩ đến, đối phương lại có thù với nữ tử váy trắng!

Thanh âm của đối phương đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Vì sao ngươi có được kiếm của nàng!

Lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu Diệp Huyền:

- Ta cũng không biết nàng ở nơi nào!

Rốt cục là thứ gì?

- Ngẫu nhiên đoạt được.

Lần này xong chắc rồi!

Thanh âm kia vang lên lần nữa.

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ.

Lúc này, bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên trôi dạt đến trước mặt Diệp Huyền, ngay cả khi gần như vậy, Diệp Huyền vẫn như cũ không cách nào thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Để nàng tới đây!

- Nàng ở nơi nào!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Diệp Huyền nói:

Người thần bí lạnh lùng nói:

Đột nhiên, những nhánh cây đó ngừng lại.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ta không lấn hậu bối của nàng, nếu có một ngày nàng tới tìm ngươi, thay ta truyền một câu nói, để nàng tới nơi đây tìm ta!

Lúc này, những nhánh cây đó đột nhiên co lại, Diệp Huyền lập tức cảm thấy toàn thân muốn nổ tung ra!

Mà lúc này, người thần bí kia đột nhiên nói:

- Hiện tại nàng không ở vùng tinh vực này, ngươi thả ta đi, chờ nàng tới tìm ta, ta để nàng tới tìm ngươi, thế nào?

- Bây giờ ta chỉ mới hai mươi tuổi, bằng chừng ấy tuổi, chẳng lẽ ta có thể nghịch thiên hay sao?

Nghe vậy, Diệp Huyền đen mặt lại:

- Ngươi đã là truyền nhân của nàng, làm sao lại yếu như thế?

Tên này muốn động thủ!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Lời này nhất định sẽ đưa đến.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Đánh không lại lớn, quay qua đánh nhỏ? Ta xem thường ngươi!

Người thần bí nói:

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Một lát sau, những nhánh cây quanh thân Diệp Huyền đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, Diệp Huyền khôi phục tự do.

Người thần bí trầm mặc một lát, rất nhanh, hắn lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền lần nữa, mà giờ khắc này, Diệp Huyền đã thấy rõ hình dạng của hắn.

Vô cùng giống với nhân loại, nhưng lại có điểm khác biệt, lỗ tai của hắn hết sức nhọn, thân thể dài nhỏ, toàn thân phảng phất như Ám năng lượng tạo thành.

- Ám Ma nhân!

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền, trong thanh âm mang theo một tia ngưng trọng.

- Ám Ma nhân?

Trong lòng Diệp Huyền vội hỏi:

- Có ý tứ gì?

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Một chủng tộc cỗ lão, đã từng uy danh hiển hách, cực kỳ cường đại, chẳng qua là sau này chẳng biết lý do tại sao, đột nhiên mai danh ẩn tích. Không nghĩ tới, lại gặp được một Ám Ma nhân ở nơi đây.

Rất nhanh, Diệp Huyền thấy được người của mảnh thế giới này bắt đầu phản kích, trong đó, có kiếm tu, còn có người Cự Nhân tộc, cũng có Ám Ma nhân...

Những bóng đen này đúng là loại dị thú hắn gặp qua trước đó!

Dị thú!

Rất nhanh, từng bóng đen không ngừng bay xuống từ trên không.

Đột nhiên, bất ngờ xảy ra chuyện, không trung của vùng thế giới này trực tiếp tối đen lại, ngay sau đó, một chiếc hắc hạm gần như che lấp bầu trời xuất hiện ở phía trên vùng thế giới này.

Ám Ma nhân vung lên tay phải, rất nhanh, một màn ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, bên trong màn sáng, chính là mảnh thế giới này.

Hắn thấy, Ám Ma nhân trước mắt này rất mạnh, vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng, nữ tử váy trắng càng mạnh hơn!

Nữ tử thần bí mạnh, là mạnh mẽ đến không giảng đạo lý!

Hơn nữa, hắn nhìn thấy được vẫn chỉ là phân thân của nữ tử váy trắng. Hắn khó có thể tưởng tượng, bản thể của nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Đối với nàng, ta có hiểu biết một chút, nhưng đối với ngươi, không thể nào hiểu rõ, cho nên, ta cũng không biết trong các ngươi ai mạnh hơn!

Ám Ma nhân trầm mặc một lát, sau đó lại nói:

- Ngươi đi đi!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Mảnh thế giới này rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?

Hỏi vấn đề này!

Diệp Huyền sửng sốt.

- Nhân loại, hỏi ngươi một chuyện, là nàng mạnh, hay là ta mạnh?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, Ám Ma nhân ở trước mặt hắn kia đột nhiên nói:

- Mảnh thế giới này thật không đơn giản, nam tử cao lớn mà ngươi gặp được trong lòng núi trước đó, hẳn là Cự Nhân tộc, cũng là một chủng tộc đã từng cực kỳ nổi danh, đáng tiếc sau này đều không hiểu thấu mà biến mất.

Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, sau đó lại nói:

Thảm liệt!

Bởi vì cường giả của mảnh thế giới này trực tiếp bị nghiền ép, những dị thú kia cực kỳ hung hãn, cường đại đến mức khiến cho cường giả của mảnh thế giới này phải tuyệt vọng.

Ngay lúc mảnh thế giới này gần như sắp bị diệt tuyệt triệt để, một nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện phía trên chiếc vân hạm màu đen kia.

Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua phía dưới, thần thức không ngừng quét qua bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Mà đối với trận kịch chiến phía dưới, cả liếc mắt nhìn nàng cũng không.

Một lát sau, nữ tử váy trắng thu hồi ánh mắt, nàng chậm rãi đóng hai mắt lại, nói khẽ:

- Rốt cục ngươi ở nơi nào...

Nàng vượt qua vô số tinh vực, đi qua vô số thế giới, chỉ vì tìm một người kia...

Tinh vực mịt mờ, muốn tìm một người, khó biết bao?

Ba vạn năm!

Ba vạn năm ròng rã!

Nữ tử váy trắng mở mắt, nàng nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt có chút mờ mịt.

Giờ khắc này, nữ tử váy trắng lại lộ ra tịch liêu như vậy...

Một lát sau, nữ tử váy trắng đang muốn ly khai.

Nhưng mà vào lúc này, một đầu dị thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu nàng, dị thú này phi thường to lớn, so với dị thú Diệp Huyền nhìn thấy, lớn hơn ít nhất gấp trăm lần, đơn giản là che khuất bầu trời.

Dị thú nhìn xuống nữ tử váy trắng, trong mắt có một tia kiêng kị:

- Nữ nhân, ngươi rất mạnh mẽ.

Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua dị thú, không nói gì, nàng tiếp tục lướt tới tinh không ở phía chân trời.

Không thèm để ý tới!

Dị thú kia đột nhiên giận dữ, nó đột nhiên gầm thét với nữ tử váy trắng một hồi, nhưng mà vào lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên quay đầu, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, phải nói là hờ hững, tựa như một nhân loại đang nhìn một con kiến hôi!

Loại ánh mắt này, làm cho dị thú kia rất không thoải mái, nó gào thét với nữ tử váy trắng một hồi, một đạo khí tức quỷ dị bao phủ đến nữ tử váy trắng, những nơi cỗ khí tức quỷ dị này đi qua, không gian trực tiếp bị xóa đi...

Nữ tử váy trắng lạnh lùng nhìn qua dị thú kia, sau một khắc, nàng mở ra tay phải, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu dị thú kia, nàng xoay tay phải lại, đè ép xuống.

Kiếm chém xuống!

Xuy!

Nơi xa, dị thú kia trực tiếp bị một kiếm này đâm xuyên, cùng lúc đó, kiếm vẫn chém thẳng xuống, trực tiếp rơi vào phía trên chiếc hắc hạm kia.

Oanh!

Toàn bộ chiếc hắc hạm ầm ầm vỡ vụn, vô số dị thú chết thảm.

Trên không, thân thể của dị thú to lớn kia dần dần hư ảo, nó có chút mờ mịt nhìn nữ tử váy trắng:

- Ta không biết ngươi mạnh như vậy...

Thanh âm vừa dứt, nó trực tiếp hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận