Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3890. Trực tiếp đánh nhau! (2)



Chương 3890. Trực tiếp đánh nhau! (2)




Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Khởi động đại trận!”
Linh Thiên lập tức hô: “Khởi động đại trận!”
Vừa dứt lời, toàn bộ đại trận trên bầu trời của Cổ tộc đồng loạt khởi động, những luồng khí tức đáng sợ trực tiếp khóa chặt vào Cổ Giới!
Đại chiến lập tức nổ ra!
Thật sự phải đánh nhau rồi!
Cổ Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, mẹ kiếp, trong lòng hắn ta cũng vô cùng cạn lời, đây đúng là một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch mà! Hai giới khai chiến, nói đánh là đánh, thằng nhãi này có biết hai giới khai chiến có ý nghĩa gì không? Hoặc là nói, thằng nhãi này cho rằng hai giới khai chiến là đang chơi đồ hàng sao?
Còn nữa, mình cũng không từ chối cơ mà?
Thằng nhãi này có hiểu cái gì gọi là đàm phán không vậy?
Lúc này, một trưởng lão Cổ Giới đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và vội vàng hô: “Đợi đã! Đợi đã!”
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Đợi cái gì? Không phải các ngươi muốn đồng sinh cộng tử với Linh công chúa này hay sao?”
Trưởng lão Cổ tộc liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Cổ tộc ta nói muốn đồng sinh cộng tử với Linh công chúa bao giờ?”
Diệp Huyền hơi nhíu mày, hắn nhìn về phía Cổ Minh: “Thế ta lý giải sai rồi sao?”
Cổ Minh: “…”
Trưởng lão Cổ tộc kia trầm giọng nói: “Các hạ, những lời mà ngươi vừa mới nói có phải thật không? Chỉ cần chúng ta giao Linh công chúa ra thì các ngươi sẽ rút lui, hơn nữa trong vòng mười năm, Linh tộc sẽ không rời khỏi Linh Giới!”
Diệp Huyền gật đầu: “Thật!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Linh công chúa kia: “Mới đầu ta giúp nàng ta nhưng nàng ta lại coi ta là thằng ngu, không chỉ lợi dụng ta mà còn chế nhạo ta, làm sao ta có thể nuốt trôi được cục tức này? Ta không thể nhịn được, ta muốn đánh chết nàng ta, ai giúp nàng ta thì chính là kẻ địch của ta và Linh Giớ!”
Linh công chúa nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt đó còn sắc bén hơn cả kiếm!
Trưởng lão Cổ tộc liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta bằng lòng giao nàng ta ra!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Các ngươi phải đánh phế nàng ta sau đó giao nàng ta cho ta!”
Trưởng lão Cổ tộc hơi nhíu mày!
Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta và nói với giọng dữ tợn: “Có phải các ngươi muốn đồng sinh cộng tử với nàng ta không? Có đúng không? Nếu đúng thì bây giờ chúng ta liều đến khi ngọc nát đá tan!”
Trưởng lão Cổ tộc nhìn hắn với vẻ kinh hãi, đậu má, người này bị điên à?
Tộc trưởng Cổ tộc – Cổ Minh ở một bên cũng hơi nhíu mày lại, đây là thằng ất ơ ở đâu ra vậy?
Trưởng lão Cổ tộc hơi chần chừ sau đó bảo: “Chúng ta sẽ giao nàng ta ra, các ngươi tự giải quyết đi!”
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương mà không nói gì hết, nhưng ngón cái của hắn đã đè lên Thanh Huyền Kiếm.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng của trưởng lão Cổ tộc hơi co rút, hắn ta vội vàng nói: “Vị công tử này, Cổ tộc ta đã nhượng bộ lắm rồi đấy, ngươi…”
Đột nhiên Diệp Huyền lạnh lùng đáp: “Cái này gọi là nhượng bộ sao? Trưởng lão, các ngươi bảo vệ nàng ta trước, thế này có khác gì vả vào mặt Linh Giới ta, mà bây giờ ít nhiều gì các ngươi cũng phải biết ý một tí đi chứ, thế còn tiện cho Linh Giới ta vớt lại được một chút thể diện! Bằng không, chúng ta cứ trở về như thế rồi người khác sẽ nhìn Linh Giới ta thế nào hả?”
Trưởng lão Cổ tộc trầm giọng nói: “Nếu chúng ta giúp ngươi ra tay với Linh công chúa thì người khác sẽ nhìn Cổ tộc ta thế nào?”
Rất dễ nhận thấy, đây là vấn đề mặt mũi!
Diệp Huyền mỉm cười: “Cổ trưởng lão, đổi chỗ khác nói chuyện chứ?”
Cổ trưởng lão sững sờ.
Diệp Huyền dùng huyền khí truyền âm: “Cổ trưởng lão, ngươi hồ đồ quá! Thứ mà chúng ta thiếu là thể diện sao? Không phải! Là thời gian!”
Thời gian!
Nghe thế, con ngươi của Cổ trưởng lão chợt co rút lại.
Chuyện của tiểu tháp tuyệt đối không thể giấu được nữa, mà việc bọn họ có thể làm chính là mau chóng lợi dụng tiểu tháp để trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian giới hạn này! Bằng không, làm sao mà giữ được thần vật này chứ!
Nghĩ đến đây, Cổ trưởng lão quay đầu nhìn về phía Cổ Minh, hai người dùng huyền khí truyền âm để trao đổi!
Một lúc sau, Cổ Minh nhìn về phía Linh công chúa: “Đắc tội rồi!”
Vừa dứt lời, đám cường giả Cổ tộc trực tiếp ra tay!
Không lâu sau, Linh công chúa đã trực tiếp bị đánh vỡ nhục thân, chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa, linh hồn còn đang bị một luồng sức mạnh to lớn giam cầm!
Trưởng lão Cổ tộc kia trực tiếp dẫn nàng ta đến trước mặt Diệp Huyền: “Diệp công tử, giao lại Linh công chúa cho ngươi đấy! Các ngươi đi thong thả!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Linh công chúa, Linh công chúa bật cười to: “Nực cười! Nực cười!”
Diệp Huyền cười hỏi: “Nực cười gì cơ?”
Linh công chúa nhìn về phía đám cường giả Cổ tộc kia và giở giọng chế nhạo: “Các ngươi đúng là một lũ thiểu năng, vậy mà lại tin lời của tên kiếm tu vô sỉ này… các ngươi cứ đợi đi, sẽ có lúc các ngươi phải khóc!”
Đám người Cổ Minh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lại mỉm cười: “Tiểu tháp đã ở trong tay Cổ tộc rồi, ta cũng tự mình biết mình, Linh Giới sẽ không giúp ta đòi lại tiểu tháp, mà cho dù có khai chiến thì chúng ta cũng không dám nắm chắc phần thắng. Nếu đã như vậy, tại sao ta không nhìn thoáng một chút nhỉ?
Còn nữa, tiểu tháp đó ở trong tay ta, đối với một người không có chỗ dựa, không có người đứng sau như ta mà nói quả thật chỉ là một tai họa to bằng trời mà thôi! Bây giờ nhường nó đi rồi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu!”
Trưởng lão Cổ tộc liếc mắt nhìn hắn: “Tâm thái của Diệp công tử thật tốt! Lão hủ bội phục!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy chúng ta cáo từ!”
Linh công chúa nhìn về phía hắn, nói với vẻ oán độc: “Kiếm tu vô sỉ, đừng cho rằng ta không biết ngươi…”
Diệp Huyền giơ tay vả thẳng một cái!
Chát!
Linh hồn của Linh công chúa run bần bật, trực tiếp trở nên hư ảo hơn!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng ta: “Còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa chúng ta và Cổ tộc, đúng là ngu si!”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía trưởng lão Cổ tộc và cười nói: “Trưởng lão, tính cách của tiểu tháp đó không được tốt cho lắm, các ngươi tuyệt đối đừng chiều nó nhé, có thể chấn chỉnh thì cứ việc chấn chỉnh, dạy dỗ nó một phen cho nó ngoan ngoãn!”
Tiểu tháp: “…”
Hết chương 3890.



Bạn cần đăng nhập để bình luận