Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 605: Nàng Ở Nơi Nào!

Diệp Huyền tăng tốc, rất nhanh, hắn đi tới trước một mảnh rừng rậm, mà hắn vừa tới trước rừng rậm, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện, dị thú phía sau hắn kia đã ngừng lại từ trước.

Diệp Huyền quay người nhìn về phía đầu dị thú kia, dị thú kia đang nhìn chằm chằm mảnh rừng rậm phía sau hắn, trong mắt nó, có vẻ kiêng kị!

Kiêng kị!

Diệp Huyền sầm mặt lại, rừng rậm sau lưng này có đồ vật gì a! Hắn quay người nhìn thoáng qua rừng rậm trước mắt, những cây cối ở đây rất lớn, rất dài, mà bộ dáng đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

Có chút quỷ dị!

Diệp Huyền cũng không dám tiến vào!

Từ sau khi đi vào tiểu thế giới này, hắn phát hiện, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không phải đơn giản như vậy, vẫn là phải cẩn thận mới được!

Nhìn thấy Diệp Huyền dừng lại, đầu dị thú nơi xa kia gầm thét với Diệp Huyền một hồi, vừa gầm thét, đại địa dưới chân Diệp Huyền trực tiếp nứt toác ra.

- Chẳng phải ngươi đi vào sẽ biết ngay sao?

Đại thần lầu hai nói:

- Đại thần lầu hai, có phải rừng rậm sau lưng ta đây có chỗ nào đấy không bình thường?

- Tiền bối, nơi này rất quỷ dị, ta sợ đi vào sẽ không ra được.

Diệp Huyền sầm mặt lại, tên này không định bỏ qua a!

Diệp Huyền: "..."

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ co rút, tên này thật mạnh mẽ a! Nhưng mà, dị thú kia vẫn là không dám tiến tới.

- Ngươi tự mình giải quyết!

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:

Thấy thế, Diệp Huyền đi về phía bên cạnh, chuẩn bị chạy hướng khác, nhưng mà dị thú kia vẫn theo sát hắn.

Diệp Huyền cười khổ:

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh!

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

Diệp Huyền có chút tê dại da đầu, trước giờ hắn tự nhiên không sợ đêm tối, thế nhưng tình huống bây giờ khác biệt, phía trước có dị thú này, đằng sau còn có một mảnh rừng rậm quỷ dị, nói không hoảng hốt, đó là giả.

Nói xong, lầu hai triệt để trầm mặc.

Cứ như vậy, một người một thú giằng co ước chừng một canh giờ, lúc này, trời tối.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sầm mặt lại, sau một khắc, hắn vọt thẳng đến đầu dị thú kia!

Diệp Huyền cũng lui về sau, mà hắn vừa lui, dị thú kia lại ngừng lại, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thân thể không ngừng phá động mặt đất, toàn bộ mặt đất rung động từng đợt.

- Cẩn thận!

Nghe được thanh âm này, Diệp Huyền biến sắc, mà đầu dị thú đối diện hắn kia lại chậm rãi lui về sau.

Đại thần lầu hai không có trả lời.

Đúng lúc này, trong rừng rậm sau lưng Diệp Huyền đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ, thanh âm này giống như tiếng bước chân, tựa như là thanh âm chân đạp trên lá cây.

Có vật gì đó động thủ với đầu dị thú này!

Mà Diệp Huyền phát hiện, trên yết hầu của dị thú này, có một vết rách.

Diệp Huyền cũng không có hỏi lại, hắn đi tới trước thi thể của dị thú kia, giờ phút này, dị thú kia còn chưa chết hẳn, thân thể của nó còn đang run rẩy từng trận.

Có chuyện!

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng, đây là nó muốn hãm hại Diệp Huyền!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Mà ngay một chớp mắt khi Diệp Huyền đột nhiên lao ra kia, dị thú đối diện hắn kia đột nhiên quái khiếu một hồi, sau đó xoay người chạy, thế nhưng, nó còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên, nó trực tiếp ngã trên mặt đất.

Mẹ nó, hắn không nhịn được cục tức này, muốn chết, cũng phải lôi kéo dị thú này đệm lưng mới được!

Mà hắn không hề nhìn thấy gì cả!

Không thể nghi ngờ, tồn tại không biết kia tuyệt đối không phải hắn có thể đối kháng!

Diệp Huyền không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy đi!

Mà hắn vừa mở rộng bước chân, thi thể dị thú phía sau hắn kia trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, một bóng đen mơ hồ đột nhiên lóe lên từ trước mắt hắn, hơn nữa còn mang theo tiếng cười quái dị.

Diệp Huyền ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía cũng không có gì!

Mà hắn biết, những thứ không biết kia vẫn ở ngay chung quanh hắn!

Ngay cả dị thú kia cũng có thể miểu sát được, rõ ràng, thực lực của đối phương phải vượt xa hắn!

Đối mặt với tồn tại này, không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể dùng trí!

Diệp Huyền không nói gì, hắn vung lên tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Bóng dáng mơ hồ này đột nhiên nhúc nhích một chút, rất nhanh, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một nữ tử do năng lượng tạo thành!

Diệp Huyền căn bản không thể thấy rõ bộ dáng chân thực của đối phương!

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, ngay lúc sắp hừng đông, một bóng dáng mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nếu không muốn giết hắn, khẳng định là đối phương có mục đích gì khác.

Diệp Huyền cũng không tiếp tục nói chuyện, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, cứ chờ như vậy, đối phương không có hạ sát thủ với hắn ngay lần đầu tiên, rõ ràng, đối phương vẫn không muốn giết hắn!

Bốn phía không có trả lời.

- Liên quan gì đến ngươi a! Giản ác độc, ta cho ngươi biết, nếu như ta chết, trước khi chết ta nhất định sẽ dẫn nổ Giới Ngục tháp, đồng quy vu tận với ngươi!

Giản Tự Tại cười lạnh:

- Dẫn nổ tháp này? Ngươi quá đề cao bản thân!

Diệp Huyền không tiếp tục quan tâm nữ nhân này, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía hết sức yên tĩnh.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó thu hồi thanh kiếm kia, xoay người chạy.

Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, mặc kệ hắn chạy như thế nào, cũng đều ở tại chỗ!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sầm mặt lại, đối phương không định buông tha hắn a!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vị tiền bối trong âm thầm này, có thể đi ra tâm sự một chút không?

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Chỉ biết dùng chiêu này hù dọa, không ngượng ngùng sao?

Lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

- Ngươi có thể đổi một chiêu khác hay không?

Sau khi chuôi kiếm này xuất hiện, một cỗ kiếm thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện ở bốn phía...

Thanh kiếm trên đỉnh tháp kia!

Nữ tử này không phải ai khác, chính là nữ tử váy trắng!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Lại là nữ tử váy trắng!

Chẳng lẽ nữ tử váy trắng cũng có gì đó sâu xa với tên này?

Bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên chỉ chỉ Diệp Huyền, sau đó lại chỉ chỉ nữ tử váy trắng kia.

Rõ ràng, đây là đang hỏi Diệp Huyền có nhận biết nữ tử váy trắng hay không.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Nhận biết, rất quen, vô cùng quen, ta...

Đúng lúc này, bóng dáng mơ hồ kia đột nhiên biến mất, sau một khắc, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, hắn rút kiếm đột nhiên chém ra phía trước!

Một trảm này chém ra, một đạo kiếm quang trực tiếp xé rách không gian!

Một kiếm toàn lực!

Nhưng mà một kiếm này của Diệp Huyền vừa mới chém xuống, cả người hắn đã bay ngược ra ngoài, vừa bay, trực tiếp bay về tới bên trong mảnh rừng rậm kia, cuối cùng đập ầm ầm vào trên một gốc cây, cùng lúc đó, từng sợi nhánh cây trực tiếp quấn chặt hắn lại!

Đầu óc Diệp Huyền có chút mộng bức, đây là có chuyện gì?

Đúng lúc này, bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên vang lên thanh âm của Giản Tự Tại:

- Lần này, ngươi xong đời!

Bên ngoài Giới Ngục tháp, bóng dáng mơ hồ kia xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền không xa, hắn nhẹ nhàng giật giật, sau một khắc, một thanh âm có chút trầm thấp đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:

- Nàng ở nơi nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận