Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 673: Quá Mạnh!

Một kiếm này đâm ra, một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng lên từ giữa sân, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại, khi hắn lui về sau mấy chục trượng thì trực tiếp ngã xuống, thân thể cũng không nhúc nhích!

Linh hồn của hắn đã biến mất.

Nhất Kiếm Định Hồn, thiên sinh khắc linh hồn cùng với tu sĩ tu luyện linh hồn!

Ngày trước hắn rất ít khi dùng môn kiếm kỹ này, bởi vì rất ít người tu luyện linh hồn, nhưng giờ phút này, toàn bộ Quỷ Môn đều tu luyện linh hồn...

Sau khi một kiếm miểu sát đối phương, Diệp Huyền quay người chặt nghiêng một kiếm.

Xuy!

Cỗ hồn lực cường đại trước mặt hắn trong nháy mắt đã biến mất, cùng lúc đó, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, trên không, bóng người kia trực tiếp bị phân tách linh hồn...

Chỉ chốc lát, tất cả mấy đạo bóng mờ xung quanh Diệp Huyền kia đều nằm trên mặt đất, mà linh hồn của bọn hắn, đều đã bị Trấn Hồn Kiếm hấp thu.

Diệp Huyền gật đầu:

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

Tiểu Hồn nói:

Nói xong, hắn tiếp tục đi đến phía nơi xa, rất nhanh, hắn đi tới trước toà cung điện màu đen kia, phía trên cung điện dán đầy phù lục màu đỏ như máu tạo thành bàn tay máu xòe ra.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói:

Oanh!

- Hôm nào thử xem!

- Kiếm kỹ này của tiểu chủ cực kỳ cao minh, nếu tăng thêm ta, nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng!

- Được rồi.

Quỷ Môn!

- Được rồi, tiểu chủ, ta cảm nhận được phía trước có một khí tức thần bí quỷ dị, tiểu chủ cần cẩn thận.

Diệp Huyền biết, bên trong cánh cửa này, đấy mới là sào huyệt chân chính của Quỷ Môn.

Toàn bộ cửa chính cung điện trực tiếp vỡ tan, cùng lúc đó, vô số kiếm khí kích bắn ra bốn phía, chỉ chốc lát, toàn bộ cung điện bắt đầu nát vụn, khắp nơi bừa bộn. Mà Diệp Huyền tiếp tục dẫn theo kiếm vọt tới phía trước, trên đường đi, vô số kiếm khí bay ra từ trong cơ thể Diệp Huyền...

Bốn phía, từng tiếng cắt chém không ngừng vang vọng lên, rất nhanh, Diệp Huyền vọt tới trước một cánh cửa lớn màu đen, cửa rộng gần mười trượng, phía bên trong, một màu đen kịt, vô cùng âm u.

Thanh âm vừa dứt, một nam tử trung niên từ trong đó đi ra.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia, từ bên trong cánh cửa, một thanh âm truyền ra:

Luyện thành quỷ thể!

Bóng người này, chính là Diệp Huyền!

Nam tử trung niên cười lạnh:

Không một chút do dự, Diệp Huyền dẫn theo kiếm lập tức xông vào bên trong cánh cửa kia, ước chừng hai hơi thở sau, phía bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo, sau một khắc, một bóng người bay ra từ trong đó.

Trong nháy mắt, không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một điểm đen, rất nhanh, điểm đen cấp tốc mở rộng, trong chớp mắt đã thôn phệ Diệp Huyền.

Thanh âm vừa dứt, hắn nâng bút cách không một điểm về phía Diệp Huyền.

- Thế nhân kiêng kị Diệp Huyền ngươi, nhưng Quỷ Môn ta không sợ.

Diệp Huyền lui về phía sau trọn vẹn trăm trượng mới dừng lại được, mà trên mặt đất trước mặt hắn, là hai khe rãnh sâu hoắm, đó là vừa rồi hắn dùng chân mạnh mẽ kéo ra.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, trong mắt càng thêm vẻ nóng bỏng, còn có tham lam.

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía nam tử trung niên:

- Không biết Quỷ Môn ngươi còn có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh!

- Ngươi cho rằng Quỷ Môn ta là địa phương nào? Ngươi muốn vào là vào?

- Ngược lại không hề nghĩ tới, thể chất của ngươi cũng không tệ, nếu luyện thành quỷ thể...

Nam tử trung niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, khóe miệng hơi nhấc lên:

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt, trong tay phải của hắn cầm một cây đại bút to bằng cánh tay, mà ở hai bên hắn, có hai cặp mắt đỏ như máu, hai cặp mắt này đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Thế nhưng sau một khắc, điểm đen kia đột nhiên biến mất.

Nhìn thấy một màn này, nam tử trung niên híp lại hai mắt:

- Ngươi có thể chữa trị không gian, làm sao có thể, ngươi...

Tiếng nói đến nơi này, một đạo kiếm quang đột nhiên chém đến trước mặt hắn.

Nam tử trung niên nâng bút nhẹ nhàng điểm một cái ra phía trước, vừa điểm ra, trực tiếp điểm lên trên đạo kiếm quang kia.

Oanh!

Kiếm quang vỡ, Diệp Huyền liên tục lùi lại.

Nam tử trung niên đưa tay trái kết một ấn quyết, tay phải nâng bút vạch một cái về phía Diệp Huyền:

- Hoành diệt!

Ầm!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giơ kiếm trảm ra lần nữa.

Đại địa dưới chân nam tử trung niên nổ tung trong nháy mắt, nhưng mà, hắn mạnh mẽ đỡ được một kiếm này của Diệp Huyền!

Ầm!

Phía dưới kiếm, nam tử trung niên vừa phát giác được uy lực của một kiếm này, vẻ mặt bỗng nhiên đại biến, ngay lập tức hoành bút chặn lại.

Không gian xung quanh nam tử trung niên lúc này trực tiếp bị tiếng kiếm reo này đánh rách tả tơi!

Thanh âm vừa dứt, hắn nâng bút dựng lên, sau đó lại quét ngang:

- Điểm!

Thanh âm vừa dứt, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp bắt đầu phân giải, mà giờ khắc này, Diệp Huyền cảm thấy thân thể của hắn phảng phất như bị ngàn vạn con ngựa đang lôi kéo.

Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, hắn vội vàng tế ra Không Gian đạo tắc, sau một khắc, không gian xung quanh hắn trong nháy mắt đã khôi phục, mà sắc mặt hắn lại tái nhợt vô cùng.

Nam tử trung niên híp lại hai mắt:

- Ngươi vận dụng ngoại vật chữa trị không gian! Ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, lần này, trong tay trái của hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm mang vỏ, khi hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, đột nhiên rút kiếm trảm ra.

Ông!

Một tiếng kiếm reo đánh cho chân trời rách tả tơi!

- Không nghĩ tới, ngươi không chỉ có Kiếm đạo cường hãn như thế, cả thân thể cũng khủng bố như vậy.

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua tay Diệp Huyền đang phát run:

Diệp Huyền lại lui nhanh lần nữa, vừa lui, triệt để kéo dài khoảng cách với nam tử trung niên.

Ầm!

Diệp Huyền giơ kiếm chặn lại.

Một đạo ánh mực chợt lóe lên từ giữa sân.

Một kiếm chém xuống, nam tử trung niên trực tiếp lùi xa mấy chục trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm lặng yên chém bay ra từ không gian trước mặt hắn.

Nam tử trung niên híp lại hai mắt, tay trái hợp chỉ kẹp lại, trực tiếp kẹp lấy chuôi kiếm này!

Nhưng mà đúng vào lúc này, một thanh phi kiếm màu đen đột nhiên xuyên qua từ trước ngực hắn!

Âm Linh Khí Kiếm!

Ngay thời khắc này, Diệp Huyền mới tế ra Âm Linh Khí Kiếm! Bởi vì hắn biết, nếu như ngay từ đầu hắn đã tế ra Âm Linh Khí Kiếm, đối phương chắc chắn sẽ ngăn cản được!

Người trước mắt này, quá mạnh!

Muốn phóng thích Âm Linh Khí Kiếm này, nhất định phải nắm bắt thời cơ thật tốt, bởi vì hắn chỉ có một cơ hội!

Lúc Âm Linh Khí Kiếm xuyên qua ngực nam tử trung niên, Diệp Huyền cũng không hề dừng lại, vô số chuôi khí kiếm lặng yên ngưng tụ từ xung quanh hắn, sau một khắc, toàn bộ những kiếm khí này đều chém đến trước mặt nam tử trung niên.

Nhưng mà, nam tử trung niên lại hư không tiêu thất.

Diệp Huyền bỗng nhiên quay đầu, trăm trượng về phía bên phải, nam tử trung niên đang đứng ở nơi đó, mà giờ khắc này, hai lão giả đang đứng ở hai bên hắn.

Đều là Thánh cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận