Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1432: Nàng điên rồi sa o?

Trần Thiên nhìn Dư Song: “Đó là bởi vì có lão sư! Có lão sư, Ngũ Duy vũ trụ có trật tự, ai dám bắt nạt Vạn Duy thư viện ta? Nhưng mà lão sư đã không còn ở đây."

Dư Song trầm mặc.

Thật ra thì hắn ta cũng biết khi có tiên tri, tiên tri muốn làm thế nào cũng được, bởi vì thực lực của tiên tri mạnh mẽ, không người nào dám bắt nạt Vạn Duy thư viện! Nhưng mà bây giờ tiên tri đã biến mất, Vạn Duy thư viện đã không ai có thể trấn tọa được Ngũ Duy vũ trụ!

Cho dù là nữ phu tử cùng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ Vạn Duy thư viện mà không có năng lực đi quản thế lực khác.

Bởi vậy, sau khi tiên tri biến mất, rất nhiều kế hoạch mà hắn ta để lại trong đã không thể thực hành được, bởi vì Vạn Duy thư viện đã không còn là đầu tàu nữa!

Người ta sẽ không nghe Vạn Duy thư viện!

Lúc này, Dư Song thấp giọng thở dài: “Thật ra thì ngươi cũng không dễ dàng."

Lúc trước, cường giả Vạn Duy thư viện đi thì đi, biến mất biến mất, mà Trần Thiên thượng vị, lúc đó mới là âm Dương cảnh, khi ấy, nếu không phải dư uy của tiên tri vẫn còn thì sợ là Vạn Duy thư viện đã không còn. Mặc dù đa số thế lực vẫn kiêng kị Vạn Duy thư viện, nhưng trong lòng đã không còn kính sợ chỗ này nữa.

Dư Song gật đầu: “Nếu như đã là kẻ địch thì đương nhiên phải đuổi cùng giết tận.”

Bởi vì nơi xa chân trời, có một luồng khí tức mạnh mẽ như gió bão cuốn tới!

Dư Song trầm mặc một lát sau đó gật đầu: “Quả thực, chỉ là người này không có dễ đối phó như vậy!"

Mà giờ khắc này, toàn bộ tất cả cường giả Vạn Duy thư viện chấn kinh!

Dư Song lại nói: "Bây giờ, Vạn Duy thư viện ta lại đối đầu với Phù Văn tông, có thể nói, từ khi nhằm vào Diệp Huyền cho đến nay, chúng ta không lấy được một chút lợi ích nào mà ngược lại người của chúng ta không ngừng chết. Hơn nữa Vạn Duy thư viện ta bây giờ cũng biến thành thế lực thế tục, bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, chuyện này vi phạm nghiêm trọng với ý nguyện của tiên sinh năm đó. Ôi!"

Chính là Diệp Linh!

Hình như nghĩ đến gì đó, Dư Song lại nói: "Nhưng có một chuyện ngươi làm rất không sáng suốt, đó chính là Diệp Huyền, chúng ta vì người này mà đã có rất nhiều người chết."

Kẻ đến không có thiện ý!

Trần Thiên nói khẽ: "Chúng ta đã không có đường lui. Diệp Huyền đó được Giới Ngục tháp nhận chủ, chúng ta và hắn đã định trước chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, trừ phi chúng ta nguyện ý chắp tay tặng Vạn Duy thư ốc cho hắn! Mà hắn cũng sẽ không nhường tiểu tháp đó cho chúng ta, không phải sao?"

Trần Thiên trầm mặc.

Trần Thiên đang định nói chuyện thì đột nhiên, hắn ta mở hai mắt ra nhìn về phía bên ngoài Thư điện, thoáng cái, hắn ta đã tới trên không bên ngoài Thư điện.

Đúng lúc này, cách đó không xa, tay phải Diệp Linh đột nhiên mở ra, sau đó nhẹ nhàng ép xuống.

Trần Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Người này quá yêu nghiệt, hắn phải chết, nếu như hắn không chết, sau này Vạn Duy thư viện ta nguy rồi."

Ầm!

Trên không trung, Trần Thiên nhìn chằm chằm về phía chân trời, lúc này, ở trước mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ hài.

Khi thấy hai mắt Diệp Linh, Trần Thiên có chút ngẩn người, ngay sau đó, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, vội vàng ôm quyền: “Hóa ra là Nữ Đế giá lâm, không thể từ xa tiếp đón, mong rằng..."

Toàn bộ thư ốc trực tiếp hóa thành tro tàn, mà trên mặt đất, khóe miệng Trần Thiên trực tiếp phun ra một dòng máu tươi.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, luồng sức mạnh mà Trần Thiên phóng ra trực tiếp nổ bể ra, cùng lúc đó, hắn ta lập tức rơi từ trên không trung xuống đập vào trong thư ốc kia.

Ầm!

Nhìn thấy Diệp Linh đột nhiên xuất thủ, Trần Thiên thay đổi sắc mặt, hai tay của hắn ta đẩy lên trên, một luồng sức mạnh to lứn giống như là thủy triều từ trong cơ thể hắn ta tuôn ra ngoài.

Diệp Linh nhìn về phía Dư Song đã là linh hồn thể, giọng nói như hàn băng vạn năm: “Ta chưa cho ngươi nói chuyện, sao ngươi dám tùy tiện nói?"

Một bàn tay to đột nhiên phá không chui ra từ trên đỉnh đầu của Trần Thiên, sau đó đánh thẳng xuống, giống như muốn đập vụn hắn ta!

Vừa nói dứt câu.

Diệp Linh nhìn Dư Song, trong mắt là vẻ hờ hững: “Ai cho ngươi can đảm dám nhìn thẳng vào ta?"

Dư Song nhìn chằm chằm Diệp Linh, hắn ta đang định nói nhưng lúc này, Diệp Linh cách không nắm tay lại, một bàn tay hư ảo trực tiếp bóp chặt yết hầu Dư Song!

Ầm ầm!

Toàn bộ thân thể Dư Song trực tiếp nổ bể ra!

Nhục thân bị hủy!

Giữa sân, tất cả mọi người hoảng hốt!

Ầm!

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên cách không tung một chưởng.

Giữa không trung, Diệp Linh nhìn xuống Trần Thiên phía dưới, lúc này, Dư Song đang đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Nữ Đế, ngươi đây là..."

Một đòn trọng thương!

Ầm!

Linh hồn Dư Song trực tiếp hóa thành hư vô!

Thần hồn câu diệt!

Giữa sân, tất cả mọi người kinh hãi nhìn Diệp Linh trên không trung, Tu La Nữ Đế này muốn làm gì? Không phải là muốn diệt Vạn Duy thư viện đấy chứ?

Phía dưới, gương mặt Trần Thiên cũng tràn đầy vẻ khó tin, hắn ta cũng nghĩ mãi mà vẫn không rõ tại sao Tu La Nữ Đế lại đột nhiên ra tay với Vạn Duy thư viện!

Nàng điên rồi sao?

Đúng lúc này, trên không trung Diệp Linh đột nhiên giơ tay vỗ một chưởng xuống.

Vù!

Một bàn tay to từ trên đỉnh đầu Trần Thiên phá không mà ra!

Nhìn thấy một màn này, phía dưới, đồng tử Trần Thiên bỗng nhiên co rụt lại, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, một cái khiên tròn kim sắc phóng vụt lên tận trời, khiên tròn kim sắc này đón gió căng phồng lên, khi nó đi tới trước mặt bàn tay khổng lồ đó thì đã mở rộng ra gấp mấy chục lần!

Nhưng cùng với bàn tay khổng lồ đó rơi xuống, khiên tròn kim sắc trong nháy mắt nổ bể ra, bàn tay to kia rơi thẳng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận