Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3864. Lục Giới! (2)



Chương 3864. Lục Giới! (2)




Không lâu sau, chúng cường giả của Vĩnh Dạ thành đã tới đại điện.
Diệp Huyền thì rời khỏi đại điện, đánh như thế nào là chuyện mấy người Hàn Giang cần lo.
Lúc này, nghịch hành giả đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hắn ta nhìn đối phương: “Đa tạ!”
Diệp Huyền cười nói: “Đa tạ ta gì chứ?”
Nghịch hành giả khẽ bảo: “Nếu như không có ngươi thì ta cũng chẳng về được!”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Còn tinh mạch không?”
Vẻ mặt nghịch hành giả khựng lại: “…”
Diệp Huyền cười ha ha: “Đùa thôi!”
Nói đoạn, hắn lấy một cái nạp giới ra đưa đến trước mặt nghịch hành giả. Đây là tinh mạch mà trước kia nghịch hành giả đưa cho hắn!
Nghịch hành giả nhìn Diệp Huyền với vẻ khó hiểu: “Cái này…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không lừa bạn bè!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Nghịch hành giả nhìn nạp giới trong tay, hồi lâu không lên tiếng.
Diệp Huyền quay trở về gian đại điện của mình. Hắn tiến vào tiểu tháp, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt chầm nhậm nhắm lại!
Trước đó khi giao tranh với Hắc Diêm và mấy người bạch y nam tử, hắn cũng thu hoạch được nhiều điều, nhất là về trạng thái tịnh tâm!
Sau khi bước vào trạng thái ấy, hắn phát hiện kiếm của hắn đã khác!
Hoàn toàn khác so với trước kia!
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Diệp Huyền nhìn Thanh Huyền Kiếm một hồi rồi lại nhắm mắt lại!
Tịnh tâm!
Khoảnh khắc ấy, hắn lại tiến vào một trạng thái kì diệu!
Sau khi tịnh tâm, Diệp Huyền phát hiện vạn vật đều rõ ràng hơn!
Tâm tịnh, vạn vật tỏ tường!
Hắn im lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện khi dùng tâm để nhìn thế giới này, mọi thứ đều hơi khác lạ.
Mà lúc này, hắn cảm thấy thế giới càng chân thực hơn!
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh, ví dụ như nước, ví dụ như núi, ví dụ như không khí xung quanh, mọi thứ quanh đây…
Vạn vật!
Con người sống một đời hầu như đều bận rộn vì ăn vì mặc, có bao nhiêu ngươi có thể tĩnh tâm cảm nhận vũ trụ này?
Thực ra phong cảnh trên đời người rất đẹp, có điều rất ít người có thể dừng lại để thưởng thức.
Đương nhiên, so với phong cảnh thì ấm no càng quan trọng hơn.
Ăn không no thì mọi thứ đều chẳng đáng nhắc đến!
Lúc này, Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên rung lên. Rất rõ ràng, nó đang cộng hưởng với hắn!
Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn về phía xa xa, ngón tay cái đè trước chuôi kiếm của Thanh Huyền Kiếm. Đúng lúc đó, tiểu tháp bỗng bảo: “Tiểu chủ, ngươi đừng có làm bừa!”
Diệp Huyền khẽ cười: “Được!”
Nói đoạn, hắn ra khỏi tiểu tháp, sau đó tới một tinh không nào đó.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, ngay sau đó đẩy ngón tay cái.
Vụt!
Thanh Huyền Kiếm xé gió bay đi, chỉ trong chốc lát, tinh không mà hắn nhìn đến lập tức sụp đổ!
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thực ra hắn rất muốn thử dốc toàn lực trong đường kiếm này.
Dù là trận đại chiến với mấy người bạch y nam tử trước đó hay lúc này, hắn đều chưa dốc hết sức, bởi lẽ hắn không sử dụng chư thiên vạn giới chi thế và chư thiên vạn giới chi lực!
Hai loại sức mạnh này kết hợp thì kiếm của hắn mới là mạnh nhất!
Hiện giờ Diệp Huyền cũng không dùng, bởi lẽ nếu làm vậy, động tĩnh quá lớn, hơn nữa uy lực quá lớn nên độ lan tỏa cũng quá lớn, mà hiện giờ hắn lại ở gần Vĩnh Dạ thành.
Lúc này, Thiên Yếm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn nàng ta, hắn cười: “Là ngươi!”
Thiên Yếm khẽ gật đầu: “Sắp sửa đại chiến rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Vĩnh Dạ thành muốn dứt khoát một lần với Bạch Trú thành!”
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đứng về phía Vĩnh Dạ thành à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Thiên Yếm cũng gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyền cười nói: “Đây là một mối nguy cơ, nhưng cũng là một cơ hội!”
Thiên Yếm nhìn hắn: “Ta hiểu.”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, nghịch hành giả cũng xuất hiện. Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta phải đi rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chuẩn bị đại chiến chưa?”
Nghịch hành giả gật đầu.
Diệp Huyền hỏi: “Bạch Trú thành có động tĩnh gì không?”
Nghịch hành giả lắc đầu: “Không có động tĩnh gì hết!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Không đúng!”
Nghịch hành giả sững sờ, hắn ta hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đi!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa nghịch hành giả và Thiên Yếm biến mất.
Khi trở lại Vĩnh Dạ thành, lúc này Hàn Giang đã triệu tập tất cả cường giả đẳng cấp ở Vĩnh Dạ Thành. Rất rõ ràng, bọn họ đang muốn quyết một trận tử chiến với Bạch Trú thành!
Trông thấy Diệp Huyền, Hàn Giang khẽ cười: “Chúng ta chuẩn bị khai chiến đây!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vừa rồi nghịch hành giả nói, Bạch Trú thành không có động tĩnh gì, đúng không?”
Hàn Giang gật đầu: “Ta cũng thấy hơi sai sai, bởi vì thông thường bọn họ phải biết chúng ta tấn công bọn họ, mà bọn họ lại chẳng có động tĩnh gì, bình tĩnh đến mức bất thường!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Chắc chắn bọn họ có hậu thuẫn!”
Hàn Giang gật đầu: “Chắc chắn có, chỉ là không biết là gì thôi!”
Diệp Huyền nhìn Hàn Giang: “Chúng ta có hậu thuẫn không?”
Hàn Giang mỉm cười: “Đương nhiên! Thế lực đã lưu truyền biết bao năm như thế này chắc chắn phải có vài con bài gì đó. Hơn nữa lần này chúng ta còn có ngươi, phần thắng sẽ lớn hơn! Có điều chúng ta vẫn không được lơ là, Bạch Trú thành cũng đã lưu truyền rất nhiều năm, chắc chắn bọn họ cũng có chiêu mà chúng ta không biết… Dù sao thì cứ phải đánh đã!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn đang định lên tiếng thì lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Lão giả trầm giọng nói: “Thành chủ, tất cả các cường giả Bạch Trú thành đang xông về Vĩnh Dạ thành chúng ta!”
Động thủ trước hả?
Nghe vậy, mọi người bèn nhíu mày!
Hết chương 3864.



Bạn cần đăng nhập để bình luận