Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1476: Tại sao ngươi cứ phải giúp người ngoài như vậy

Vạn Duy thư viện hoàn toàn không muốn mở Vạn Duy thư ốc!

Cũng phải, một khi mở Vạn Duy thư ốc thì với thực lực hiện giờ của Vạn Duy thư viện, bọn họ khó mà bảo vệ được nơi đây!

Rước họa vào thân!

Mắt nhìn của Trương Văn Tú cũng rất thấu đáo!

Đúng lúc ấy, Trương Văn Tú lại nói: “Làm một ván giao dịch không?”

Diệp Huyền dừng bước, hắn nhìn Trương Văn Tú, Trương Văn Tú mỉm cười: “Tới khi ấy ta có thể ra tay giúp Tu La Nữ Đế một lần, có điều ta sẽ không liều mạng, nếu như không thể ngăn chặn được thì ta sẽ rời đi.

Diệp Huyền nói: “Ta phải đổi lại bằng thứ gì?”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Ngươi vẽ cho ta một lá thất sắc phù lục!”

Diệp Huyền thắc mắc: “Đây là phù lục gì thế?”

Trương Văn Tú gật đầu.

Trương Văn Tú búng ngón tay, một cuốn cổ tịch màu vàng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Mở ra, giở đến trang cuối cùng!”

Diệp Huyền nói: “Chiều không gian?”

Trương Văn Tú nói: “Đó là do hiện giờ thực lực của ngươi chưa thể phát huy hết uy lực của thất sắc phù lục thôi. Hôm nào có cơ hội ta sẽ chơi cho ngươi xem!”

Diệp Huyền kinh ngạc không thôi: “Ghê gớm vậy sao?”

Lại là phù lục!

Diệp Huyền lại hỏi: “Nhị trọng chiều không gian?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cần loại thất sắc phù lục nào?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Văn Tú cô nương, thực lực như ngươi mà cũng cần thất sắc phù lục sao?’

Trương Văn Tú đáp: “Một loại phù lục Sức Mạnh có thể phá vỡ chiều không gian!”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền mở cuốn cổ tịch ra và lật đến trang cuối cùng, trên trang đó có viết hai chữ lớn là Lâm Giới.

Lúc này, Trương Văn Tú lại nói: “Trong đó có cả cách chế tạo đấy, ngươi có thể làm theo, thấy thế nào?”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền, nàng đáp: “Là tam trọng chiều không gian!”

Trương Văn Tú nói: “Làm cho ta thì phải ghê gớm như vậy, nếu như dùng cho ngươi thì nó cũng chỉ là một lá phù lục bình thường mà thôi!”

Trương Văn Tú nói: “Đó là hành vi vô năng!”

Ở một nơi không xa, Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng bình tĩnh vô cùng.

Trong quá trình chế tạo, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị. Uy lực của Lâm Giới phù vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn!

Nói đoạn, hắn bèn kê một chiếc bàn gỗ ra, sau đó lấy dụng cụ và bắt đầu chế tạo phù lục.

Lúc này, Trương Văn Tú xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyền búng ngón tay, Lâm Giới phù bèn xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn đưa cuốn cổ tịch trong tay cho Trương Văn Tú: “Văn Tú cô nương, trả lại vật này cho ngươi!”

Nói đoạn, nàng nhìn hắn: “Đi thôi! Sau này nếu có chuyện gì thì ta sẽ ra tay giúp ngươi một lần!”

Trương Văn Tú nhìn lá phù lục trong tay, nàng khẽ gật đầu: “Không tồi!”

Hắn không hiểu lắm về sức mạnh phá giới, có điều may mà cuốn cổ tịch này đã ghi chép chi tiết về cách chế tạo loại phù lục này, hắn chỉ cần làm theo là được!

Một thứ đồ tốt!

Diệp Huyền thấy hơi hưng phấn, mặc dù đang chế tạo phù lục cho Trương Văn Tú, tuy nhiên hắn nhớ được cách chế tạo, sau này chỉ cần có đủ mật tinh là hắn muốn chế tạo bao nhiêu cũng được!

Khoảng hai canh giờ sau, bảy đường ánh sáng đột nhiên bay ra khỏi thư viện.

Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn nàng: “Trương cô nương, nếu biểu hiện của ta quá yêu nghiệt, liệu ngươi có định trừ khử ta để tránh hậu họa như cái tên Trần Thiên kia không?”

Diệp Huyền cười trừ, hắn bắt đầu chế tạo Phá Giới phù.

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Bớt nói nhảm lại, mau chế tạo đi!”

DIệp Huyền giơ ngón cái với Trương Văn Tú: “Văn Tú cô nương, ta đánh giá ngươi rất cao đấy!”

Trương Văn Tú nói: “Ngươi đã nhớ rất kĩ rồi, ta giữ lại vật này còn có tác dụng gì nữa?”

Diệp Huyền vội vàng cất cuốn cổ tịch đi, sau đó hắn chắp tay nói: “Thế thì đa tạ Văn Tú cô nương nhé! Văn Tú cô nương, hẹn gặp lại!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người và biến mất nơi phía chân trời, tốc độ cực kì nhanh!

Lúc này, Lâm Tiếu Thư xuất hiện, hắn ta nhìn Trương Văn Tú: “Tại sao?”

Trương Văn Tú nhìn Lâm Tiếu Thư: “Thế ngươi cho rằng phải làm thế nào?”

Lâm Tiếu Thư nhìn thẳng Trương Văn Tú: “Với thực lực của ngươi thì ngươi hoàn toàn có thể giết hắn!”

Trương Văn Tú nở nụ cười lạnh lùng: “Sau đó thì sao? Sau đó lấy được Giới Ngục tháp, mở được Vạn Duy thư ốc?”

Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Không được à?”

Trương Văn Tú bỗng quát: “Não ngươi bị làm sao thế? Ngươi tưởng thủ mộ nhân ở Hư Vô chi địa, cả Tàn Nữ và mấy người Nhân Gian Tuyết chết hết rồi à?”

Lâm Thư Thư trầm giọng nói: “Trừ Tu La Nữ Đế ra thì hiện giờ bọn họ chẳng có động tĩnh gì cả!”

Trương Văn Tú nở nụ cười lạnh lùng: “Đó là bởi bọn họ đang đợi, đợi để xem ai sẽ là người ra tay trước tiên! Nếu chúng ta ra tay trước thì bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta mở Vạn Duy thư ốc đâu!”

Lâm Tiếu Thư nhíu mày: “Tại sao?”

Trương Văn Tú lạnh lùng nói: “Bởi vì tiên tri đã không còn nữa! Mấy lão bất tử bọn họ đều đã đạt đến trình độ tự trói buộc bản thân, bọn họ muốn đột phá một lần nữa cũng chỉ còn cách thông qua thư ốc của thư viện. Thế nhưng bọn họ có những điều cần phải kiêng dè. Thứ nhất, bọn họ kiêng dè phu tử. Thứ hai, bọn họ kiêng dè đại trận của thư viện chúng ta. Thứ ba, bọn họ sợ, sợ mình sẽ làm ‘đồ cưới’ cho người khác. Mà nếu chúng ta chiếm cái thư ốc đó thì ngươi có dám đảm bảo mấy người kia sẽ không nhắm vào chúng ta hay không?”

Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Thứ đó vốn đã là của thư viện chúng ta!”

Trương Văn Tú nhìn thẳng vào Lâm Tiếu Thư: “Thứ đó không phải của thư viện mà là của lão sư! Nếu nó đã nhận Diệp Huyền làm chủ thì nó là của Diệp Huyền.”

Lâm Tiếu Thư nhíu mày: “Văn Tú, tại sao ngươi cứ phải giúp người ngoài như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận