Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3344: Thần Chi Mộ Địa

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, lại nhìn hai Đại Thánh Nhân của Tiểu Động Thiên đang bị kiếm quang khóa chặt kia. Hắn sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bèn hấp thụ hai người đó!

Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, cả người hắn biến mất!

Vụt!

Chỉ trong chốc lát, không gian trước mặt hắn đã nứt vỡ. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trước một tòa hoàng cung đại điện!

Thanh thành.

Bên trong đại điện, một nữ tử mặc long bào đang phê tấu chương!

Có vẻ như nữ tử cảm nhận được gì đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu. Khi trông thấy Diệp Huyền, nàng bỗng nhếch khóe miệng. Nụ cười này kinh diễm vô cùng!

Nữ tử này chính là Thác Bạt Ngạn!

Diệp Huyền chớp mắt: "Ta có được hay không ngươi biết rõ còn gì?"

Trong phòng, hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay chầm chậm hạ xuống... ...

Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền cười ha ha, hắn ôm Thác Bạt Ngạn lên rồi đi vào trong nội điện...

Diệp Huyền khẽ ôm lấy nàng: "Lỗi của ta!"

Ánh nắng chiếu trên người rất ấm áp, rất thoải mái.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, hắn nắm lấy tay nàng, cười nói: "Nhớ ta rồi à?"

Năm ngày sau.

Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói: "Cho ta một đứa con đi!"

Thác Bạt Ngạn khẽ bảo: "Chẳng phải ngươi bảo mỗi tháng sẽ về một lần sao? Giờ đã là mấy tháng rồi?"

Thác Bạt Ngạn nhéo eo hắn, nàng ngại ngùng: "Thèm đòn!"

Thác Bạt Ngạn ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, nàng bảo: "Ta muốn ngươi ở lại đây quá!"

Thác Bạt Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, gò má nàng ửng hồng: "Ngươi có được không đấy?"

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Ta cũng muốn! Mấy năm nay ta cũng ghét đánh đấm ở bên ngoài rồi! Nhưng mà hiện giờ ta vẫn chưa đủ tư cách để có một cuộc sống bình yên!"

Sáng sớm, Diệp Huyền nằm giữa thềm đá trước đại điện. Trên bầu trời, mặt trời ấm áp mọc lên!

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đi đến bên cạnh hắn. Lúc này nàng không mặc long bào nữa mà chỉ mặc một bộ đồ ngủ, dáng người yêu kiều hiện rõ.

Thế nhưng thiên đạo diệt thế, vô số người chết thảm!

Năm xưa Thanh Nhi và hắn có làm sai chuyện gì không?

Thác Bạt Ngạn chớp mắt, sau đó cười nói: "Thích cái vẻ vô liêm sỉ của ngươi!"

Thái bình thịnh thế cũng không phải chuyện gì khó!

Nói đoạn, hắn đưa Thác Bạt Ngạn biến mất.

Cuộc sống bình yên?

Diệp Huyền cũng để những công pháp kiếm kĩ mà A Y đã cho hắn cùng kiếm đạo tâm đắc vào một nạp giới. Nạp giới này hắn giao cho Mặc Vân Khởi.

Cũng không phải quá yên bình, nhưng ít nhất vẫn có năng lực tự mình lo liệu!

Năm ngày sau, Diệp Huyền để lại một nạp giới, sau đó tới Thương Lan thư viện. Hắn đưa hồn mộc mà A Y ở Kiếm Khư chi địa dặn hắn cho Mặc Vân Khởi. A Y chỉ muốn đứa trẻ sống một cuộc sống bình yên, thư viện này khá là thích hợp.

Thế nhưng trong vũ trụ này thì quá khó!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn bật cười.

Thác Bạt Ngạn bảo: "Ta sẽ có con chứ?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu như ngươi lo lắng thì để ta vất vả thêm tí nữa nhé, ở lại thêm vài ngày."

Chẳng làm sai gì cả!

Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: "Ngạn Nhi, rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào?"

Thác Bạt Ngạn khẽ nói: "Ta biết! Nhưng mà ta thấy xót cho ngươi!"

Lúc loạn thế, kẻ yếu chính là một tội lỗi!

Tương lai vô định, phải xem đứa trẻ tự mình chọn như thế nào.

Dặn dò mọi thứ xong, Diệp Huyền bèn rời khỏi Thanh Châu. ...

Trước hoàng cung đại điện, Thác Bạt Ngạn nhìn bầu trời xa xôi, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ quyến luyến.

Đúng lúc ấy, một giọng nói từ phía xa bỗng vang lên: "Bệ hạ... mọi người đều đang đợi bệ hạ thượng triều đó!"

Vẻ quyến luyến trong mắt Thác Bạt Ngạn biến mất, nàng quay người rời đi.

Khoảnh khắc ấy, nàng lại biến thành một nữ hoàng cao không thể với!

Sự dịu dàng của nàng chỉ dành cho một mình Diệp Huyền!...

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Thanh Châu, hắn tới thẳng Tiểu Động Thiên!

Hắn không thích bị động mà muốn chủ động!

Tiểu Động Thiên muốn xử hắn chứ gì?

Nghe vậy, nam tử bèn híp mắt lại: "Có biết là ai không?"

Nữ tử đột nhiên nói: "Nhận được tin tức, hình như có người của Thần Chi Mộ Địa đến rồi!"

Nam tử nhíu mày: "Người này thần bí thật!"

Nữ tử gật đầu: "Hắn biến mất rất kì lạ, chúng ta vào thời không cũng không thể tìm được tung tích của hắn! Không chỉ biến mất một cách kì lạ, hắn xuất hiện cũng kì lạ nữa!"

Nam tử quay đầu nhìn nàng: "Đến người của chúng ta cũng không tra được sao?"

Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra, một nam tử xuất hiện!

Nam tử này mặc huyền sắc trường bào, trong tay cầm quạt lông.

Nam tử mỉm cười: "Vị Diệp công tử này chủ động đến tìm Tiểu Động Thiên cơ đấy!"

Nữ tử gật đầu: "Có lẽ là vậy!"

Nam tử khẽ mỉm cười: "Có trò vui để xem rồi!"

Nữ tử cung kính đứng ra phía sau nam tử, không lên tiếng.

Nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: "Diệp Huyền này không sợ Tiểu Động Thiên, không sợ Thần Chi Mộ Địa, người phía sau hắn chắc chắn không tầm thường..."

Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ nghi hoặc: "Nhưng ta quan sát khắp chư thiên vạn giới này không có thế lực nào có thể đối đầu với Thần Chi Mộ Địa..."

Nữ tử đột nhiên nói: "Theo như chúng ta điều tra thì trước kia Diệp Huyền biến mất một khoảng thời gian, thế nhưng chúng ta không tra được hắn đã đi đâu!"

Tiểu Động Thiên!

Một nữ tử mặc y phục xanh chầm chậm bước tới trước Tiểu Lâu, nàng khẽ hành lễ: "Chủ tử, chúng ta nhận được tin tức, Diệp Huyền đang tới Tiểu Động Thiên!"

Tiểu Lâu.

Hắn tự tới!

Không cần tới tìm hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận