Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3636. Cổ Sầu! (2)



Chương 3636. Cổ Sầu! (2)




Đại Thiên Tôn hơi nhíu mày lại: “Có người?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đây là suy đoán của ta! Mục đích ban đầu của bọn họ là các ngươi nhưng sau đó lại phát hiện ra ta đã phá giải được thời gian của Khổ Tu tiền bối, vì thế mục tiêu của bọn họ lại biến thành ta! Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao bọn họ lại dám ra tay với các ngươi kia kìa?”
Đại Thiên Tôn trầm giọng nói: “Ta cũng không tài nào hiểu được!”
Mà Diệp Huyền phát hiện ra tay của Tuyết Linh Lung đột nhiên run lên, không chỉ như thế, sắc mặt của nàng còn trắng bệch đến khác thường!
Hắn nhìn Tuyết Linh Lung: “Ngươi đã biết?”
Tuyết Linh Lung run rẩy đáp: “Không… bọn họ tuyệt đối không dám làm như vậy đâu…”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Gì cơ?”
Tuyết Linh Lung nhìn về phía hắn với vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Thật ra, từ rất lâu trước đây, ở Táng Vực đã từng xuất hiện một nguy cơ, mà nguy cơ đó còn suýt chút nữa đã hủy diệt toàn bộ Táng Vực!”
Đại Thiên Tôn ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày: “Nguy cơ? Tại sao ta không biết?”
Tuyết Linh Lung liếc mắt nhìn hắn ta: “Bởi vì nó lâu lắm rồi!”
Diệp Huyền thấy hơi đau đầu, trực giác nói cho hắn biết rằng chuyện phiền phức sắp tới rồi!
Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: “Ở dưới đáy của Táng Vực kia phong ấn một chủng tộc cực kỳ đáng sợ: Ác tộc! Mà người phong ấn bọn họ chính là tiên tổ của ta năm ấy và mười một vị cường giả Mệnh Tri cảnh, Khổ Tu tiền bối cũng là một trong số đó!”
Nghe thế, Diệp Huyền nhíu chặt mày lại, hắn nghĩ đến những lời mà Khổ Tu đã nói trong đại điện hôm đó!
Khổ Tu nói hắn ta bị người giết chết!
Lẽ nào là bị Ác tộc gì đó giết hay sao?
Dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt của Diệp Huyền hơi thay đổi: “Ý ngươi là đám người Võ Khánh đã cấu kết với Ác tộc?”
Sắc mặt của Tuyết Linh Lung vô cùng khó coi: “Ta chỉ sợ như vậy thôi!”
Diệp Huyền đứng bật dậy: “Linh Lung, năm đó tại sao tiên tổ của các ngươi không trực tiếp tiêu diệt Ác tộc gì đó mà lại chỉ phong ấn, để lại một hiểm họa to lớn như vậy?”
Tuyết Linh Lung cười khổ: “Không phải không muốn giết mà là hoàn toàn không thể tiêu diệt được. Cho dù khi ấy tiên tổ đã tập trung vô số cường giả siêu cấp thì vẫn không thể nào tiêu diệt được Ác tộc như cũ, mà chỉ có thể đánh lùi bọn họ, sau đó sử dụng thời không đặc biệt để phong ấn bọn họ ở hoang nguyên chi địa kia, không cho bọn họ xuất hiện nữa.”
Diệp Huyền lại nói: “Hai vị, ta phải về học viện nữ tử một chuyến đây!”
Nói xong, hắn lập tức rời đi.
Hai người sững sờ, lúc này, Tuyết Linh Lung bảo: “Sư tôn, ngươi có biết lúc đầu tại sao tiên tổ lại tập trung nhiều cường giả như thế tới đại chiến với Ác tộc không?”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, lạnh lùng đáp: “Không liên quan gì đến ta hết, ta không muốn tham gia vào mấy chuyện này, càng không muốn đối địch với Ác tộc. Dù sao thì người ta cũng không tới xử ta!”
Tuyết Linh Lung nhìn thẳng vào hắn: “Vì tài nguyên! Năm đó, Ác tộc muốn độc chiếm toàn bộ tài nguyên của Táng Vực cho nên mới có trận đại chiến sau này, mà sư tôn, bây giờ trên người ngươi lại có ít nhất sáu Thánh mạch và hơn bốn mươi tinh khoáng cực phẩm…
Ngươi cảm thấy sau khi Ác tộc ra ngoài sẽ từ bỏ mấy tài nguyên trong tay ngươi hay sao?
Thứ quan trọng nhất chính là thanh kiếm trong tay ngươi kia, bây giờ Táng Vực không có bóng dáng của Ác tộc, rất dễ nhận thấy là bọn họ vẫn chưa phá giải được phong ấn mà đám người tiên tổ đã để lại, nhưng thanh kiếm trong tay ngươi lại có thể dễ dàng phá giải được thời không của Khổ Tu tiền bối…
Nếu ta đoán không nhầm thì bây giờ chắc hẳn Ác tộc đã nhìn chằm chằm vào ngươi rồi! Bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được thanh kiếm trên người ngươi!”
Diệp Huyền cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu!
Đánh nhau?
Hắn thật sự đã đánh phát mệt lên rồi!
Bây giờ hắn chỉ muốn mỗi ngày tu luyện, sau đó đi khắp nơi tìm kiếm di tích gì đó để có thêm một vài truyền thừa mà thôi.
Mấy ân oán này, hắn không muốn tham gia vào tí nào cả!
Nhưng hắn cũng biết mình không có thực lực của đám người Thanh Nhi, không thể làm được đến mức coi thường tất cả. Giống như Tuyết Linh Lung đã nói, cho dù hắn không muốn tìm rắc rối nhưng không có nghĩa là rắc rối không tìm tới hắn! Trừ phi hắn từ bỏ toàn bộ thần vật trên người.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân, rất rõ ràng và cũng rất gần.
Cùng với tiếng bước chân này vang lên, sắc mặt của ba người trong điện đều thay đổi.
Là ai tới đây?
Vậy mà đi đến tận cửa rồi bọn họ mới phát hiện ra!
Ba người nhìn về phía cửa đại điện, ở đó có một nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước tới.
Nam tử này còn rất trẻ, trông chỉ trạc tuổi Diệp Huyền, hắn ta mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm bụi trần, thật sự quá mức sạch sẽ!
Hắn ta đứng ở nơi đó mà giống như toàn bộ thế gian này đều bẩn cả!
Lúc này, Tuyết Linh Lung ở bên cạnh chợt run lên: “Ngươi… ngươi là người của Ác tộc!”
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười rất tao nhã, hắn ta nhìn về phía Tuyết Linh Lung: “Thiết nghĩ, chắc hẳn các hạ chính là hậu duệ của tộc trưởng Tuyết Sơn Vương đã đánh bại tộc ta nhỉ!”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt tràn đầy vẻ phòng bị: “Ác tộc ngươi đã phá được toàn bộ phong ấn rồi?”
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa! Tiên tổ của ngươi rất mạnh, mà điều quan trọng nhất là hắn ta cùng sử dụng một thần khí vô cùng lớn mạnh!”
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền và mỉm cười: “Chắc ngươi chính là Diệp công tử!”
Diệp Huyền gật đầu, trong lòng cũng thầm đề phòng, Thanh Huyền Kiếm trong hắn đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị rời khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Nam tử trẻ tuổi đi đến trước mặt hắn, trong lòng Diệp Huyền càng phòng bị hơn vì hắn không nhìn thấu được thực lực của người này.
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười: “Xin tự giới thiệu bản thân, ta tên là Cổ Sầu, tộc trưởng đương nhiên của Ác tộc!”
Tộc trưởng Ác tộc!
Mí mắt của Diệp Huyền giật một cái, mẹ nó, đây là tộc trưởng!
Cổ Sầu nhìn hắn, cười hỏi: “Diệp công tử, nghe nói trong tay ngươi có một thanh thần kiếm là khắc tinh của thời không, không biết Diệp công tử có bằng lòng dùng thanh kiếm này để giúp tộc ta không?”
Tuyết Linh Lung đột nhiên quát: “Không được!”
Cổ Sầu không để ý đến nàng mà vẫn nhìn Diệp Huyền: “Nếu Diệp công tử chịu giúp vậy tộc ta xin dâng ba mươi Thánh mạch, một trăm tinh khoáng cực phảm, ngoài ra còn thêm một trăm triệu viên thánh cực tinh nữa!”
Nghe thế, ba người trong điện đều sững sờ!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Cổ Sầu: “Ta có thể cảm giác được thực lực của ngươi trên cả ba người chúng ta, nếu ngươi cưỡng đoạt thì chắc hẳn chúng ta không thể chống lại được, đúng chứ?”
Cổ Sầu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu: “Vậy tại sao ngươi không cướp luôn đi mà phải cho thù lao phong phú như thế?”
Cổ Sầu nghĩ ngợi một lúc sau đó đáp: “Vì ta sợ!”
Sợ?
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”
Cổ Sầu nhìn hắn và cười nói: “Ta có sát niệm đối với Diệp công tử nhưng ta lại cảm giác được sự nguy hiểm chưa rõ, ta không phát hiện ra nguy hiểm này tới từ đâu, cũng đã từng suy đoán rồi nhưng không có thu hoạch gì cả!
Ta chỉ biết nếu ta giết Diệp công tử thì ta và tộc của ta đều sẽ gặp tai họa ngập đầu mất. Cho nên, cũng không phải ta không muốn giết Diệp công tử ngươi mà là ta không muốn phải mạo hiểm!
Còn nữa, Diệp công tử với tộc ta cũng không thù không oán, ta chẳng có lý do gì phải giết ngươi cả!
Ba người Diệp Huyền: “…”
Lúc này, giọng nói của tiểu tháp chợt vang lên: “Đây mới là Mệnh Tri cảnh hàng thật giá thật này…”
Hết chương 3636.



Bạn cần đăng nhập để bình luận