Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1312: Tốc độ trưởng thành của hắn quá kinh khủng!

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Tửu Hoàng lại bảo: “Chiêu trò của ngươi lão phu cũng từng sử dụng đấy! Ngươi lợi dụng lòng tham của cường giả Lưỡng Giới Thiên để bọn họ giúp ngươi đối phó với Kiếm tông. Còn Kiếm tông thì khinh thường ngươi nên mới bị ngươi tính kế hết lần này đến lần khác. Bây giờ bọn họ không khinh thường ngươi nữa, thế nhưng bọn họ lại phát hiện ngươi còn yêu nghiệt hơn cả những gì bọn họ tưởng tượng, đặc biệt là người phía sau ngươi. Một người có thể giết cả Lý Trần Phong thì chắc chắn không yếu hơn Kiếm Mộc là bao.”

Nói tới đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Có biết vì sao ta và mấy lão gia hỏa khác lại không vạch trần ngươi, cũng không nhắm vào ngươi không?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tửu Hoàng nói: “Bởi vì chúng ta không muốn nhúng tay vào chuyện của các ngươi. Ngũ Duy chí bảo, chúng ta cũng muốn có thứ đồ này nhưng ngươi quá phức tạp, nhất là người phía sau ngươi, chúng ta không muốn chọc vào bọn họ.”

Mấy cường giả như bọn họ đã có thể biết được một vài chuyện liên quan đến nhân quả. Bọn họ biết rất rõ rằng giết Diệp Huyền là chuyện không hề khó, nhưng khó ở chỗ là sau khi giết hắn, bọn họ có được Ngũ Duy chí bảo xong thì phải làm sao?”

Bọn họ có giữ được nó không?

Đáp án là không thể giữ được!

Ngũ Duy chí bảo mặc dù rất tốt nhưng nó lại chẳng khác gì một củ khoai nóng bỏng tay!

Lúc này, một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên ngăn hắn lại.

Dứt lời, Diệp Huyền bèn mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một Không Gian Đạo tắc.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Nếu như tiền bối không muốn tìm hiểu về Ngũ Duy thì coi như ta chưa từng nói!”

Diệp Huyền quay người nhìn về phía Tửu Hoàng: “Hiện giờ thứ mà Ngũ Duy chú trọng là không gian, thời gian, thời không, nhân quả, luân hồi… Bây giờ thứ mà bọn họ theo đuổi khác hoàn toàn so với chúng ta. Những thứ chúng ta đang học đều là những thứ đã cũ rích của bọn họ!

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiền bối, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”

Tửu Hoàng nhìn không gian xung quanh, trong mắt hắn ta là vẻ nghi hoặc. Dần dần, vẻ nghi hoặc ấy biến thành sự mơ màng.

Hiện giờ bọn họ vẫn chưa đến bước đường cùng, không muốn dính líu tới nhân quả của món đồ này.

Diệp Huyền hơi siết tay lại, Không Gian Đạo tắc khẽ rung lên. Rất nhanh sau đó, không gian xung quanh bắt đầu xếp thành từng tầng. Do Không Gian Đạo tắc của Tứ Duy vũ trụ chẳng có tí tác dụng nào nên nó không thể ngăn cản quá trình Không Gian Đạo tắc của Diệp Huyền sắp xếp lại không gian nơi này.

Tửu Hoàng nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Thực lực càng mạnh thì càng phải kính sợ nhân quả.

Diệp Huyền dừng bước, Tửu Hoàng phía sau hắn lên tiếng: “Nói ra xem nào!”

Diệp Huyền liếc nhìn Tửu Hoàng, hắn không lên tiếng.

Nói đoạn, Diệp Huyền bèn quay người chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên Tửu Hoàng hiểu ý của Diệp Huyền, hắn ta đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một đường kiếm quang xoẹt qua và nhắm thẳng về phía Diệp Huyền.

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã sắp xếp không gian xung quanh thành một hình thù kì quái.

Hồi lâu sau, Tửu Hoàng lên tiếng: “Ngươi có thể cho ta mượn thứ đồ này để nghiên cứu không?”

Đúng lúc ấy, một lão giả bước ra.

Uỳnh!

Một tháng!

Tửu Hoàng nhìn Diệp Huyền, hắn ta cũng không có ý định ra tay.

Tốc độ trưởng thành của hắn quá kinh khủng!

Diệp Huyền không có ý định ra tay.

Đối với Diệp Huyền mà nói, một tháng quá dư dả!

Thời gian chính là một biến số!

Một tháng đó ai mà biết hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào?

Lúc đường kiếm quang đó chỉ cách đỉnh đầu của Diệp Huyền vài trượng, Tửu Hoàng bỗng mở lòng bàn tay, sau đó hắn ta khẽ đẩy về phía trước.

Kiếm Mộc lắc đầu: “Không được!”

Một tháng thì có quá nhiều biến cố!

Nhất là Diệp Huyền!

Đường kiếm quang bị ép dừng lại tại chỗ, nó chỉ cách Diệp Huyền mười mấy tấc mà thôi!

Tửu Hoàng nhìn Kiếm Mộc: “Một tháng, ta bảo vệ hắn một tháng, cho ta thời gian một tháng đi.”

Kiếm Mộc không quan tâm đến Diệp Huyền mà nhìn thẳng vào Tửu Hoàng: “Tửu Hoàng, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

Người này chính là Kiếm Mộc của Kiếm tông. Đương nhiên, mấy người Trần các lão không thể ngăn nổi hắn ta.

Tửu Hoàng trầm mặc.

Lúc này, Kiếm Mộc lại nhìn về phía Tửu Hoàng: “Tửu Hoàng huynh, năm ấy ta và ngươi cũng coi như có chút giao tình. Còn ngươi chắc cũng biết cuối cùng món đồ kia sẽ về tay ai. Coi như ngươi nể mặt ta, đừng nhúng tay vào chuyện này, được không?”

Tửu Hoàng trầm mặc trong giây lát, cuối cùng hắn ta thở dài, quay người rời đi.

Hắn ta vẫn lựa chọn không nhúng tay vào chuyện này!

Hắn ta động lòng là thật, nhưng một khi dính dáng đến chuyện này thì đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ là kẻ địch của Kiếm tông!

Bớt thị phi thì bớt nhân quả!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nói: “Tiền bối, người phía sau ta tới từ Ngũ Duy!

Nghe vậy Tửu Hoàng lập tức quay người nhìn Diệp Huyền. Kiếm Mộc ở một bên cũng nhìn chằm chằm hắn.

Ngũ Duy!

Bọn họ đều biết Diệp Huyền có người chống lưng phía sau, thế nhưng bọn họ chưa từng nghĩ người phía sau hắn lại tới từ Ngũ Duy!

Không thể không nói, chuyện này khiến Kiếm Mộc và Tửu Hoàng bất ngờ vô cùng!

Tửu Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi nói người phía sau ngươi tới từ Ngũ Duy?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”

Tửu Hoàng nói: “Ta không tin! Sao người của Ngũ Duy có thể tới…”

Nói đến đây, hình như Tửu Hoàng nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta co lại: “Người phía sau ngươi đến cùng cái tháp!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Nói tới đây, Diệp Huyền lại liếc mắt nhìn Kiếm Mộc: “Các hạ có biết vì sao các ngươi không điều tra được mọi thứ về người đứng phía sau ta không? Bởi vì người đó không phải cường giả của Tứ Duy, thế nên dù các ngươi có sử dụng hết sức mạnh thì cũng không thể tìm được người đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận