Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3868. Cha ngươi là ai? (2)



Chương 3868. Cha ngươi là ai? (2)




Trên bầu trời, vẻ mặt Mộ Hư khó coi vô cùng. Thế nhưng lúc này hắn ta hoàn toàn không thể thay đổi mọi thứ trước mắt mà chỉ có thể nhìn từng cường giả Bạch Trú thành bị giết!
Có điều, những cường giả của Bạch Trú thành cũng rất cứng đầu, không ai chạy trốn cả!
Tất cả đều đang chiến đấu đến chết!
Tuy nhiên, Vĩnh Dạ thành cũng không hề nương tay!
Diệp Huyền cũng không nương tay, nhân từ với kẻ địch là vô cùng ngu xuẩn. Bởi lẽ nếu như cho Bạch Trú thành cơ hội, đối phương sẽ không hề do dự mà trừ khử hắn!
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, càng ngày càng có nhiều cường giả Bạch Trú thành ngã xuống!
Đúng lúc ấy, một vài cường giả Bạch Trú thành còn chọn cách tự hủy, muốn đồng quy vu tận với cường giả Vĩnh Dạ thành.
Trông thấy những cường giả Bạch Trú thành không còn gì để mất kia, cường giả Vĩnh Dạ thành cũng không hề lùi bước!
Dần dần, cường giả Bạch Trú thành càng lúc càng ít.
Không lâu sau, trận chiến kết thúc.
Mà lúc này, bên ngoài Vĩnh Dạ thành là bạt ngàn thi thể cường giả Bạch Trú thành, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi!
Giờ chỉ còn hai người sống, là thành chủ Bạch Trú thành và Thiên Trần!
Trên bầu trời, Mộ Hư đang bị cường giả Vĩnh Dạ thành bao vây!
Hắn ta nhìn xuống phía dưới với vẻ hơi ngây dại, cả người như mất hồn vậy.
Thua rồi!
Bạch Trú thành cuối cùng đã thua!
Có vẻ như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên bỗng quay người nhìn về phía không xa: “Giang Bạn…”
Ở phía xa xa, thời không rung lên. Ngay sau đó, một nữ tử bước ra, chính là Nam Ninh.
Trông thấy Nam Ninh, Mộ Hư đột nhiên gào lên như dã thú: “Giang Bạn! Tinh thần nghề nghiệp của các ngươi đâu hả? Đã bảo là giết Diệp Huyền với diệt Vĩnh Dạ thành cơ mà?”
Thực ra hắn ta không hề hận Diệp Huyền, bởi lẽ hắn ta và Diệp Huyền vốn đã đối địch, giết nhau là chuyện đương nhiên!
Người hắn ta thực sự hận là Giang Bạn!
Giang Bạn nói lời nhưng không giữ lời nên mới khiến Bạch Trú thành thảm bại thế này đây!
Nam Ninh nhìn Mộ Hư, nàng không nói gì.
Mộ Hư nhìn chằm chằm đối phương: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
Nam Ninh khẽ lắc đầu: “Trong tình báo ngươi đưa cho bọn ta có sai sót, hắn đâu chỉ là một tên yêu nghiệt đơn giản, phía sau hắn còn có người! Hai mươi tinh mạch cũng nhiều đấy, nhưng vận mệnh của hắn không chỉ dừng lại ở hai mươi tinh mạch!”
Nghe vậy, Mộ Hư sững sờ. Ngay sau đó, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mấy ngươi Hàn Giang cũng nhìn Diệp Huyền, không thể không nói bọn họ cũng tò mò về lai lịch của Diệp Huyền!
Rốt cuộc cái tên này là ai?
Nam Ninh cũng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: “Chư vị, các ngươi đừng tò mò về thân phận của ta nữa! Ta chỉ là một người bình thường, bị cha ta nuôi thả… À không, người bình thường bị nuôi thả thôi!”
Mộ Hư đột nhiên hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mộ Hư thành chủ, ta thấy chúng ta đừng nói chuyện này nữa thì hơn!”
Mộ Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ngay sau đó hắn ta biến mất!
Không phải trốn!
Cũng không phải ra tay với Diệp Huyền!
Mà là ra tay với Nam Ninh ở phía xa xa!
Rất rõ ràng, hắn ta hận mấy người Nam Ninh. Nếu như không phải mấy người Nam Ninh đột nhiên đổi ý thì Bạch Trú thành sẽ không có kết cục như thế này!
Thấy Mộ Hư ra tay với Nam Ninh, Hàn Giang sững sờ. Đương nhiên hắn ta sẽ không ngăn cản, ngược lại, mong cái tên này liều mạng với mấy người Nam Ninh còn chẳng được nữa là!
Ở phía xa xa, Nam Ninh nhìn Mộ Hư đang xông đến, vẻ mặt nàng bình tĩnh. Đúng lúc Mộ Hư còn cách nàng khoảng trăm trượng, không gian đột nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, một tàn ảnh lóe lên.
Đôi đồng tử của Mộ Hư co lại, hắn ta không dừng lại mà tay phải đánh một quyền!
Khoảng khắc đánh quyền ấy, thời không xung quanh rung lên kịch liệt.
Lúc này, tàn ảnh đột nhiên trở nên hư ảo. Ngay sau đó, một quyền ấn bỗng đánh đến trước mặt Mộ Hư.
Ầm ầm!
Quyền ấn đột nhiên vỡ tan, tàn ảnh lập tức bay đi vài ngàn trượng. Mà lúc này, một đường hàn mang đột nhiên xuất hiện phía sau Mộ Hư. Đôi đồng tử của Mộ Hư co lại, hắn ta quay người, hai tay chắn phía trước!
Uỳnh!
Hàn mang vỡ tan, Mộ Hư lập tức bay đi vài trăm trượng. Sau khi hắn ta dừng lại, một sợi tơ bạc nho nhỏ đột nhiên bay ra từ thời không phía sau hắn ta.
Mộ Hư lại quay người, hắn ta chắp hai tay lại, sau đó ấn mạnh về phía trước!
Uỳnh uỳnh!
Cái ấn này khiến thời không trước mặt hắn ta lõm xuống!
Còn sợi tơ bạc kia thì tan vỡ và biến thành hư vô. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn cũng cuộn trào về phía Nam Ninh!
Đúng lúc ấy, Nam Ninh đột nhiên bước lên phía trước. Một bước này khiến nàng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Mộ Hư. Ngay sau đó, nàng búng ngón tay xuống.
Ánh mắt Mộ Hư lóe lên vẻ dữ dằn: “Chết đi!”
Dứt lời, hắn ta không lùi mà tiến lên, đánh một quyền về phía trước!
Đối đầu trực diện!
Uỳnh!
Lúc này, thế giới xung quanh hai người đột nhiên bị hủy diệt. Ngay sau đó, đôi đồng tử của Mộ Hư co lại, bởi lẽ cánh tay của hắn ta đã biến thành hư vô. Tiếp đó, tay phải của Nam Ninh ấn chặt trên đầu hắn ta, chỉ trong chớp mắt, nàng túm tay lại…
Vụt!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đầu của Mộ Hư đã bị túm lên, máu tươi bắn tung tóe.
Bầu không khí tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi!
Hết chương 3868.



Bạn cần đăng nhập để bình luận