Quỷ Tam Quốc

Quỷ Tam Quốc - Q.9 - Chương 2402: Cuộc Tranh Luận Khác Thường (length: 11444)

Lúc Tôn Quyền và Tào Tháo đang bày mưu tính kế, yêu hận đan xen, thì ở Trường An và Tam Phụ, lại có một nhóm điền hộ mãn hạn chuyển nghề thành nông dân.
Những nông dân này tại các đồn điền ở Trường An và Tam Phụ đã nộp lại sổ hộ tịch điền hộ cũ, nhận sổ hộ tịch nông dân mới, vui mừng khôn xiết, tạo nên một cảnh tượng tươi đẹp trên đất Tam Phụ những ngày qua.
Dân lưu vong là những người không có ruộng đất, hoặc có thể nói là đã mất đất. Bởi vậy, kết cục tốt nhất cho họ là trở thành điền hộ của một tầng lớp địa chủ nào đó, rồi đời đời kiếp kiếp làm nông nô, người làm trong trang trại.
Ở Quan Trung, kẻ cầm đầu tầng lớp địa chủ lớn nhất chính là Phỉ Tiềm.
Chỉ cần con người còn lệ thuộc vào ruộng đất, mà ruộng đất vẫn là tư liệu sản xuất quan trọng, thì tầng lớp địa chủ sẽ không bao giờ biến mất, cùng lắm chỉ đổi tên gọi mà thôi.
Cũng như triều đại nhà Hán hiện nay, chính sách đồn điền không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn là phù hợp nhất.
Đây là sản phẩm tất yếu của thời đại, bất kỳ chính sách nào cũng không thể quá xa rời thời đại.
Phỉ Tiềm dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong giai đoạn loạn lạc ở Hà Lạc, Quan Trung, hàng loạt gia tộc sĩ tộc hoặc bị tiêu diệt, hoặc bỏ chạy, khiến Phỉ Tiềm ngay từ đầu đã có nguồn cung cấp lương thực từ trang viên của riêng mình.
Những điền hộ làm việc trong đồn điền của Phỉ Tiềm, ngoài một số ít nô lệ và tù binh, còn lại phần lớn là dân lưu vong được chiêu mộ, những điền hộ này hoặc ký hợp đồng năm năm, hoặc mười năm, sau đó có thể nhận ruộng đất tương ứng với thời hạn làm việc.
Chính sách đồn điền này rất thuận lợi cho việc tổ chức dân lưu vong, biến họ thành lực lượng nòng cốt cơ bản nhất dưới cờ hiệu ba màu của Phỉ Tiềm. Sau đó, Tào Tháo và Tôn Quyền cũng học theo, mỗi người lại có chút thay đổi dựa trên nhu cầu của mình.
Thay đổi lớn nhất chính là Tào Tháo và Tôn Quyền đều cho rằng Phỉ Tiềm rất ngốc, vì còn chủ động trả ruộng đất, để những người lao động mà lẽ ra có thể bị bóc lột đời đời trở thành dân tự do...
Nhưng Tào Tháo và Tôn Quyền đều không hiểu rằng, điều đáng sợ không phải là áp bức giai cấp, mà là sự cố định giai cấp.
Chỉ cần cho tầng lớp thấp nhất một chút hy vọng, dù chỉ là một chút ít, cũng đủ để họ có thể làm việc quần quật như trâu ngựa trong một thời gian dài.
Phỉ Tiềm giải phóng dân chúng và ruộng đất, dù sĩ tộc Quan Trung có không thích, hoặc không muốn, cũng buộc phải theo Phỉ Tiềm mà giải phóng điền hộ và ruộng đất, nếu không sẽ không có ai muốn đến làm việc trong trang viên của họ nữa...
Thời nhà Hán này, thứ khan hiếm chính là dân số, chứ không phải ruộng đất.
Lấy Trường An làm ví dụ, năm Nguyên Thủy thứ hai đời Tây Hán, theo Hán Thư - Địa Lý Chí, Kinh Triệu Doãn quản lý mười hai huyện, có mười chín vạn năm ngàn hộ, tổng cộng sáu mươi tám vạn nhân khẩu.
Trong đó, thành Trường An có tám vạn hộ, khoảng hai mươi tám vạn người. Nếu tính cả các thành viên hoàng tộc, binh lính và những người khác, vào thời kỳ đỉnh cao của Trường An thời Tây Hán, dân số ước chừng năm mươi vạn.
Thời Đông Hán thì ít hơn nhiều, còn bây giờ thì...
Sau này, chỉ riêng thành Trường An đã có dân số hàng triệu người!
Tất nhiên, giao thông và hậu cần hiện đại thời sau này không thể so với nhà Hán bây giờ, nhưng với quy hoạch và bố trí hiện tại của Phỉ Tiềm đối với Trường An, việc hỗ trợ một hai triệu dân vẫn không có vấn đề gì, hơn nữa Kinh Triệu Doãn xung quanh cũng có các huyện thành, cũng có thể phân chia dân số.
Vì thế có thể nói, nếu sĩ tộc Quan Trung không theo Phỉ Tiềm, thì dân lưu vong, những người lao động này sẽ tập trung dưới trướng của Phỉ Tiềm, và trang viên cùng ruộng đất của họ sẽ vì không tuyển được người mà giảm sản lượng, thậm chí bỏ hoang...
Đừng quên rằng Phỉ Tiềm còn có “Hoang Điền Luật”. Nếu bị xác định là đất hoang, thì sẽ bị hệ thống… khụ, bị Phỉ Tiềm cưỡng chế thu hồi!
Tuy rằng trong đó chắc chắn vẫn có kẽ hở, nhưng một khi điều luật này được đặt ra, đã trở thành một sự đe dọa đáng sợ rồi.
Những kẻ tự cho mình là cao ngạo, nghĩ rằng Phỉ Tiềm chỉ nói suông, sẽ không thực hiện, thì giờ xương cốt đã lạnh tanh rồi.
Một bên là củ cà rốt, một bên là cây gậy lớn, dĩ nhiên khiến cho các sĩ tộc ở Quan Trung và Tam Phụ phải răm rắp làm theo.
Hiện nay, thành phần dân lưu vong, hay nói cách khác là điền hộ tại Trường An và Tam Phụ rất phức tạp, bao gồm người từ nhiều vùng miền khác nhau, với giọng nói và phong tục tập quán không giống nhau. Nếu phân bố bừa bãi, hoặc giống như phần lớn các trường hợp, để các vùng tự tổ chức và tập trung, thì rất có thể đất Trường An và Tam Phụ sẽ xuất hiện nhiều nước nhỏ trong nước lớn, huyện nhỏ trong huyện lớn… Việc quy hoạch hợp lý đã khiến cho dù ở bất kỳ khu vực nào, cũng sẽ không có hiện tượng người cùng quê chiếm đa số mà hình thành phe phái, thêm vào đó là sự lưu thông của buôn bán và hàng hóa, khiến cho những rào cản có thể xuất hiện bị phá vỡ, cuối cùng tạo nên một khối thống nhất lớn.
Đợi đến khi những tá điền này biến thành nông dân, sau hai ba đời sống ở Quan Trung và Tam Phụ, họ sẽ từ từ biến thành dân Quan Trung chính gốc.
Hiện nay, Quan Trung và Tam Phụ, công thương phát triển, buôn bán phồn thịnh, nông nghiệp, chăn nuôi, thủ công… ngành nào cũng sinh lời, lại thêm việc thông thương với Tây Vực, một lượng lớn vàng bạc từ Tây Vực đổ vào kích thích kinh tế Quan Trung và Tam Phụ, khiến cho những người làm ăn buôn bán, dù lớn hay nhỏ, đều kiếm được kha khá. Chính vì vậy nên đám con cháu sĩ tộc, dù bị Phỉ Tiềm nhiều lần chỉnh đốn, thanh lọc quan lại, cũng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Ví dụ như họ Tư Mã, tại sao danh tiếng lại tốt, thậm chí có thể nói không những không tham ô, mà còn bỏ tiền của ra giúp đỡ một số con cháu nghèo khó, học trò nghèo? Chẳng lẽ họ Tư Mã rộng lượng như vậy, thà mình chịu thiệt cũng muốn ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của Phỉ Tiềm sao?
Không phải.
Dưới trướng họ Tư Mã, ở Bình Dương, ở An Ấp, ở Trường An, ở Lâm Tấn, chỗ nào cũng có cửa hàng, trang viên, lại còn có quyền khai thác mỏ vàng theo thời hạn ở núi Kỳ Liên tại Tây Vực… Họ Bàng, họ Hoàng, cùng với các dòng họ khác như họ Vi, họ Đỗ, cũng đều như vậy cả.
Không thì sao?
Thật sự nghĩ chỉ cần nói vài câu, vẽ ra một cái bánh vẽ thật to, đến cuối năm kiếm cớ đuổi hết nhân viên cũ làm việc cả năm đi rồi tuyển người mới, lặp lại y chang như vậy thì công ty sẽ phát triển lớn mạnh được à?
Năm xưa Tây Lương loạn lạc, không ít sĩ tộc Quan Trung và Hà Lạc dọn cả nhà đi nơi khác, sau khi Phỉ Tiềm khôi phục lại mọi thứ, ổn định trật tự, thì một đám con cháu sĩ tộc mang theo đủ loại giấy tờ nhà đất quay về… Phỉ Tiềm làm gì? Không công nhận!
Thậm chí còn mắng cho đám con cháu sĩ tộc này một trận, trách bọn chúng không có cái đức giữ đất.
Sau đó, đám sĩ tộc ở lại Quan Trung và Tam Phụ cũng hùa theo Phỉ Tiềm mắng chửi, cuối cùng, đám con cháu này đành phải càu nhàu bỏ đi.
Tại sao đám sĩ tộc Quan Trung lại hùa theo Phỉ Tiềm mà chửi? Chẳng lẽ họ thật sự nghĩ “đức giữ đất” quan trọng vậy sao? Không phải, chỉ là những đất "vô chủ" này, Phỉ Tiềm chiếm phần lớn, đám sĩ tộc ở lại cũng có phần. Nếu phải trả lại đất theo mấy cái giấy tờ kia thì Phỉ Tiềm thiệt hại lớn, mà đám sĩ tộc ở lại Quan Trung cũng chẳng khá hơn.
Còn những kẻ bị đuổi đi, họ đi đâu?
Phần lớn đều sang với Lão Tào.
Xét cho cùng, bọn này vốn định nhờ Thiên tử để trị Phỉ Tiềm, nhưng ai ngờ ngay cả Lão Tào cũng thua hai lần, nói gì đến chuyện dựa vào Thiên tử gây sự với Phỉ Tiềm nữa.
Ví dụ như Nỉ Hành, trước kia còn muốn gây khó dễ, nhưng giờ thì… Nỉ Hành, từ khi còn ở Nghiệp Thành đã tự cho mình là cứu tinh thiên hạ, là người gánh vác giang sơn xã tắc, mang trong mình chính nghĩa, một lòng nhiệt huyết, khăng khăng cố chấp, nhưng sau khi bị kẻ có dã tâm lợi dụng, lúc lên lúc xuống, cũng coi như hiểu được phần nào thực tế.
Thực tế là gì? Nói đơn giản, chính là lợi ích.
Một bài học ở Nghiệp Thành đã cho Nỉ Hành thấy rõ những lợi ích tiềm ẩn bên dưới, hắn tưởng mình đã nhìn thấu sự xấu xa, vẫn còn chút “thanh cao” kiêu ngạo, phê phán tất cả, khinh thường mọi thứ.
Nhưng khi đến Trường An, Nỉ Hành mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai… Thực ra, sau khi đến Quan Trung, Nỉ Hành càng hiểu rõ chế độ dưới quyền Phỉ Tiềm, rất nhiều điều đã thay đổi những gì hắn tưởng tượng về Phỉ Tiềm hồi còn ở Nghiệp Thành.
Nỉ Hành vốn cho rằng, người Sơn Đông đều là những kẻ đọc sách thánh hiền, đều phải theo lý tưởng "có học không phân biệt dòng dõi, cai trị bằng đạo đức" của thánh nhân, là học trò của thánh nhân, kế thừa phong thái của thánh nhân. Nhưng hiện thực ở Nghiệp Thành đã tát cho Nỉ Hành vài cái đau điếng, đập tan niềm tin ban đầu của hắn, giẫm nát chúng xuống bùn.
Rồi Nỉ Hành bị cuộc đời vùi dập đến thảm hại… Hắn vốn tưởng, dù có đến Trường An, thì nơi này cũng sẽ giống Nghiệp Thành, thậm chí còn tệ hơn. Không ngờ tới Trường An, hắn lại phát hiện ra so với Sơn Đông thì vùng Sơn Tây này đúng là khác biệt một trời một vực… Cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng.
Câu này, tuy Nỉ Hành không hiểu, nhưng hắn có thể cảm nhận được một cách mơ hồ.
Người ở Quan Trung và Tam Phụ, rõ ràng tinh thần phấn chấn hơn, tư tưởng cởi mở, hoạt bát và tự tin hơn. Sự tự tin này không chỉ thể hiện ở đám sĩ tộc Quan Trung, mà còn thể hiện rất rõ ở những nông dân, thậm chí là ở những tá điền.
Tư tưởng sôi nổi, tất nhiên cũng được phản ánh ở Thanh Long Tự.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều như vậy.
Ví dụ như trong Thanh Long Tự, những kẻ suốt ngày nói đạo đức, thực ra cũng chẳng khác gì đám sĩ tộc Sơn Đông.
Nỉ Hành thậm chí không chỉ một lần thấy những kẻ ngày ngày nói đạo đức ấy, tựa vào lan can tửu lâu, nhìn chằm chằm vào điệu múa Hồ Toàn, khóe mắt rơi lệ xúc động...
Hồ Toàn, “Hồ” nghĩa là người Hồ, “Toàn” nghĩa là váy xoay tròn.
Đặc biệt là những người vũ công đến từ Tây Vực, mặc những đôi giày múa không gót, uốn người, dùng đầu ngón chân điểm đất, xoay tròn nhanh chóng, tà váy bay lên cao, lộ ra...
Xung quanh sân khấu biểu diễn, đông nghịt người.
Không chỉ có vậy, Nỉ Hành từng nghĩ rằng Quan Trung toàn là những kẻ mặc áo người Hồ, đầy mùi tanh, hành xử giống như người Hồ, hễ có chuyện là giết người, hung dữ, ngang ngược, giống như Tây Lương ngày xưa. Nhưng khi đến Trường An, hắn mới phát hiện, người mặc áo người Hồ cũng có, nhưng còn nhiều kẻ nhìn như người Hồ, lại mặc quần áo của người Hán, thậm chí khi khoác lên mình bộ đồ người Hán, họ còn tỏ vẻ tự hào...
Điều này khiến Nỉ Hành cảm thán vô cùng.
Quan Trung bây giờ, đã không còn là Quan Trung của ngày xưa nữa.
Ít nhất không phải là Quan Trung thời Đổng Trác nắm quyền Tây Lương...
Có kẻ nhiệt tình, có kẻ sùng đạo, có kẻ cuồng tín, có kẻ tham lợi, có kẻ cam chịu, có kẻ làm việc chỉ để kiếm sống… Đây chính là Quan Trung lúc này.
Đây chính là Thanh Long Tự lúc này.
Nỉ Hành quay người, nhìn thấy trước một gian phòng có rất nhiều người đang tụ tập, bèn bước thêm vài bước, từ trong đám đông nhìn vào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận