Quỷ Tam Quốc

Chương 103: Tư Mã khuyên Hoàng


Chương 103. Tư Mã khuyên Hoàng
Trong lúc Phỉ Tiềm kể về quá trình ngộ đạo tại núi Lộc, Tư Mã Huy bên này đang đi tới ngọn núi Miện Nam thuộc phía bắc dãy Liên Hoa.
Bởi vì người mang họ Hoàng đông nhất trong số những người sống dưới chân dãy núi Liên Hoa, nên chỗ này thường được dân tình gọi là chân núi Hoàng gia. Dãy Liên Hoa lại nằm ngay cạnh vịnh Miến Thủy, nên vịnh này cũng được gọi là Vịnh Hoàng gia.
Họ Hoàng là một dòng họ quý tộc, thế nào cũng phải có trang viên, nhưng nơi này không được gọi là Hoàng gia trang mà lại gọi là Hoàng gia ẩn cư phòng. Mà đã là chỗ ở ẩn, chắc chắc phải có ẩn sĩ. Vị ẩn sĩ này tên Hoàng Thừa Ngạn, một trong những đại nho nổi tiếng đương thời.
Tư Mã Huy đi vào Hoàng gia ẩn cư phòng, nhìn thấy Hoàng Thừa Ngạn đứng đằng xa nghênh đón, không khỏi mỉm cười:
“Quý hóa quá! Nhiều năm không gặp, ông bạn già vẫn khỏe mạnh tinh tường a!”
Hoàng Thừa Ngạn tiến lên mấy bước, giữ chặt Tư Mã Huy rồi nhìn trên nhìn dưới một chút:
“Còn phải hỏi, cuộc sống ta rất vui vẻ nha. Hừm, lão già huynh cũng không kém!”
“Haha! Hai ta đều tốt, đều tốt!”
“Quý hóa” tiên sinh Tư Mã Huy cũng rất cao hứng, đã nhiều năm lão chưa nhìn thấy bạn bè cũ khi gặp lại thấy đôi bên vẫn khỏe mạnh an khang đã là điều khiến người ta vui mừng khôn xiết.
Sau khi cả hai vào trong sảnh, Hoàng Thừa Ngạn chờ bọn người hầu dâng trà và điểm tâm lên rồi mới cười bảo:
“Lần này tìm ta để làm gì?”
Tư Mã Huy lắc đầu, cười đắc ý:
“Ơ hay, không có chuyện thì ta không đến chơi nhà lão được hả?”
“Ngươi không có chuyện? Khà khà, để ta bấm ngón tay tính nhé. Năm Hy Bình thứ mười, ngươi tìm ta để nhờ ta chế đồ uống rượu; năm Hy Bình thứ mười hai, ngươi lại tới chỗ ta đòi ta giúp người làm bánh xe; năm Hy Bình thứ mười ba là nhờ làm ghế trúc; còn có năm Quang Hòa thứ mười lăm….”
“Ôi trời! Quý hóa thật! Không ngờ bạn già của ta lại tính toán đến thế!”
Hoàng Thừa Ngạn lải nhải làm Tư Mã Huy cũng có chút không nhịn được, liền giả bộ thẹn quá thành giận, phất tay áo đứng lên bước thẳng ra cửa, có điều bộ dáng nhấc chân như rùa bò của lão trông rất buồn cười.
Hoàng Thừa Ngạn cũng không nóng nảy, ngồi một chỗ cười nghiêng ngả, chẳng hề đứng dậy ngăn cản, cứ nhìn Tư Mã Huy từ từ đi ra khỏi cửa. Tư Mã Huy đi được hai bước, thấy Hoàng Thừa Ngạn mặc kệ mình nên đành quay lại hỏi:
“Sao ngươi không ngăn ta lại?”
“Ngăn làm gì, ngươi giỏi thì bỏ đi ta xem?”
Hoàng Thừa Ngạn bĩu môi phất tay. Tư Mã Huy không khỏi chán nản, lắc đầu thở dài:
“Thôi bỏ, nhiều năm không gặp, công nhận người càng lớn tuổi miệng lưỡi càng sắc bén.”
Hoàng Thừa Ngạn thực sự nhịn không nổi, cười lớn đến mức chảy cả nước mắt:
“Ngươi làm được, chẳng lẽ ta không được nói hay sao, hahaha…”
Tư Mã Huy một bên lắc đầu thở dài, một bên cũng cười với Hoàng Thừa Ngạn. Hai người lại tiếp tục đùa giỡn vài câu bâng quơ, dùng chút trà bánh, Tư Mã Huy mới nói với Hoàng Thừa Ngạn:
“Lần này đến đây không phải tìm ngươi chế đồ, mà là có chuyện cần bàn.”
Tư Mã Huy liền kể lại việc mình nói chuyện về sách của Trịnh Huyền cho Bàng Đức Công nghe. Hoàng Thừa Ngạn im lặng cúi đầu trầm tư, bỗng thấy Tư Mã Huy đảo mắt nhìn mình:
“Ta công nhận chiêu này vô cùng cao minh, cơ mà không phải nói chứ mắc mớ gì ngươi lại nhìn ta với ánh mắt đó?”
May mắn Tư Mã Huy cũng biết rõ tính nết Hoàng Thừa Ngạn, lão lắc đầu ra vẻ không so đo, bất quá nghĩ đến tin tức vừa nhận được trên đường đi khi nãy, nụ cười trên mặt chợt cứng lại:
“Có hai chuyện quan trọng vừa xảy ra. Thứ nhất là Viên Công Lộ dâng tấu chương xin phong chức Phá Lỗ tướng quân kiêm thứ sử Dự Châu cho con hổ đất Giang Đông Tôn Văn Đài…”
Hoàng Thừa Ngạn nghe xong không khỏi kinh ngạc:
“Cái này…. Rốt cuộc nhà họ Viên đang muốn làm gì? Đừng nói là…”
Tư Mã Huy không trả lời Hoàng Thừa Ngạn mà nặng nề cụp mắt xuống:
“Chuyện thứ hai, quân Đổng Trác đến quận Dương Thành ở Dự Châu, thấy dân đang cúng tế thì thẳng tay đồ sát, bắt con gái về kinh thành làm tỳ thiếp, sau đó tuyên bố với thiên hạ rằng có phản tặc.”
Hoàng Thừa Ngạn kinh hãi đứng bật dậy, không thể tin vào tai mình:
“Chuyện này là thật sao?”
Tư Mã Huy thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu, sau đó liền cúi đầu không nói. Hoàng Thừa Ngạn cũng chán nản than rằng:
“Thời thế gì thế này? Sao lại loạn như vậy?”
Trong lúc nhất thời cả hai cũng chẳng còn hứng trò chuyện, đều im lặng ngồi đó tự hỏi lòng mình. Nếu trước kia đại tướng quân Hà Tiến đứng đầu ngoại thích, Kiển Thạc đứng đầu phe hoạn quan, hai nhà Viên Vương đứng đầu Thanh Lưu sĩ tộc chia làm ba phe đấu đá lẫn nhau nhưng đế quốc lại vô cùng yên ổn.
Kể từ khi Đổng Trác bước lên đài chính trị, hắn lại làm ra đủ loại chuyện đẫm máu, hết tìm cách chiêu mộ thuộc hạ cũ của Hà Tiến, giết Đinh Nguyên đoạt binh quyền, dùng bạo lực trấn áp tin đồn ở Lạc Dương, cho đến việc phái người truy sát đám tay sai tung tin đồn của phe sĩ tộc đến tận Dương Thành rồi tiện tay chém sạch dân ở đó, treo đầu người trước cổng Lạc Dương. Biểu hiện của Đổng Trác rõ ràng là muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, ai đứng ra phản đối thì hắn sẽ cho đi lãnh cơm hộp.
Vậy lúc này hai thanh niên thuộc thế hệ trẻ nhà họ Viên thì sao? Một đứa ở lại Bột Hải phía đông Ký Châu, dùng danh nghĩa tiêu diệt tàn dư khăn vàng đang không ngừng chiêu mộ binh sĩ, đứa còn lại trực tiếp liên minh với lực lượng vũ trang địa phương để làm chuyện xấu.
Phe ngoại thích làm việc không theo lẽ thường, sau đó gia tộc đứng đầu phái Thanh Lưu cũng giương cờ lập nghiệp, như vậy làm sao thiên hạ không loạn cho được? Thêm vào đó sách của Trịnh Huyền vừa được phát hành còn tạo thêm lo lắng trong giới học thuật.
Tư Mã Huy ngẩng đầu nhìn trời, như đang chìm vào hồi ức:
“Bạn già à, đôi khi ta chợt nhớ lại năm đó nhà Tư Mã tách ra, lòng vô cùng bồi hồi, mà bây giờ…ài…”
Năm đó học phái của Tư Mã Huy do lý thuyết có rất nhiều xung đột với hệ phái của nhà Tư Mã ở Hà Nội, từng xảy ra tranh chấp to. Dưới cơn giận dữ, Tư Mã Huy dẫn theo đám đệ tử trong nhà dọn đến Dĩnh Xuyên. Có điều mấy năm gần đây những người thuộc thế hệ trước dần nhắm mắt xuôi tai, vả lại hai nhánh của nhà Tư Mã cũng chẳng có xung đột đến mức sống chết với nhau, bởi vậy ân oán dần dần tiêu tán. Thêm vào đó con của Tư Mã Huy chết yểu làm tâm tình sa sút, lão cũng mất đi lòng tranh đấu.
Cuối cùng Tư Mã Huy dứt khoát đem toàn bộ sách vở giao hết cho nhà Tư Mã ở Hà Nội, thay cho mong muốn hợp nhất dòng họ, phía bên kia cũng vui vẻ chấp nhận chào đón lão quay về. Hoàng Thừa Ngạn vỗ vai Tư Mã Huy bảo:
“Nào nào, nhà ở Hà Nội còn tốt, bây giờ sở học hai bên quay về với nhau. Tư Mã Bát Đạt có người kế thừa, còn ta chỉ có một đứa con gái, ngươi nói ta làm sao đây?”
Số là Tư Mã Phòng, cha của gian hùng Tư Mã Ý nổi tiếng có đến tám người con trai tài năng, mỗi người đều có tên tự kết thúc bằng chữ Đạt nên anh em họ được gọi là Tư Mã Bát Đạt để tỏ lòng kính trọng.
Nhà Tư Mã đông anh em, còn Hoàng Thừa Ngạn đến tuổi già chỉ có một đứa con gái bên cạnh, lão muốn thêm một đứa con trai cũng lực bất tòng tâm. Chuyện này Tư Mã Huy cũng đành chịu, chỉ có thể tìm một biện pháp khác để giúp đỡ bạn mình. Lão chép miệng hồi lâu, bỗng nghĩ ra một chuyện nên nói với Hoàng Thừa Ngạn:
“Qúy hóa thay, chỗ ta cũng có tin tốt, Bàng Công của chúng ta đang định mở cửa chiêu mộ học sinh, nếu ngươi có nhã ý, không ngại đi cùng ta một chuyến.”
“Hả, ngươi vậy mà thuyết phục được Bàng Công?”
Hoàng Thừa Ngạn không khỏi gật đầu. Phải biết Bàng Đức Công nổi tiếng là người ngoan cố trong giới học thuật Hoàng Lão, lúc nào cũng muốn chủ trương vô vi, Tư Mã Huy có thể thuyết phục Bàng Đức Công làm Hoàng Thừa Ngạn cảm thấy thật lợi hại. Tư Mã Huy vui mừng gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy mình rất đáng được khen ngợi, nhưng quan trọng hơn là lão cũng muốn Hoàng Thừa Ngạn xác định một câu:
“Ta đã hẹn với các danh sĩ Từ, Hàn, Thạch, Mạnh ở Dự Châu, lần này có thể Bàng Công chung tay soạn sách cho nho sinh phương nam, ngươi có nguyện ý theo chúng ta không?”
Hoàng Thừa Ngạn vỗ tay cười:
“Đáng lẽ phải sớm làm thế! Vốn dĩ tưởng cuộc sống này cứ yên lặng như vậy, không ngờ từng tuổi này còn gặp được sự kiện lớn đến thế, sao ta có thể bỏ qua được?”
“Haha quý hóa quá, như thế chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng đánh một trận với đám văn sĩ đất Bắc!”
Bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ thường. Trong gian phòng dưới chân dãy Liên Hoa, hai lão già nắm chặt tay nhau cười lớn, âm thanh phiêu đãng vang đi rất xa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận