Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 99: Phải vạch rõ trách nhiệm (1)

Đùng đùng đùng...

Tiếng súng nổ ầm ĩ bao trùm cả không gian xung quanh.

Ánh sáng tia lửa đạn vụt tắt chiếu sáng chập chờn và xen kẽ vùng xung quanh.

Những người đi theo ông Hứa đều là lực lượng vũ trang tư nhân được huấn luyện bài bản.

Khi xông lên phía trước, họ đã vô thức đứng thành một hàng và đánh về phía Lục Tân không chút lưu tình, đường đạn chính xác, ra tay tàn nhẫn. Tuy nhiên, trong tầm nhìn của họ, họ nhìn thấy Lục Tân đối mặt với làn đạn của họ, mặt lại lộ ra vẻ như phấn khích, hình dáng kỳ lạ vặn vẹo trong không khí, viên đạn vừa lướt ngang mấy mét lại đột nhiên bắn vào khoảng không.

Nhưng khi họ vội vàng di chuyển họng súng đuổi theo Lục Tân, anh đã nhanh chóng áp sát.

Dưới ánh sáng của tia lửa đạn và ánh đèn xung quanh, bóng dáng anh nhanh đến lạ lùng, giống như kéo ra một dư ảnh, một nhân viên vũ trang ở ngoài cùng bên trái vội vàng quay họng súng đuổi theo anh, nhưng khi súng chĩa vào anh, thì Lục Tân đã ở trước mặt anh ta.

Mặt áp sát vào họng súng.

Anh ta bị sốc, vội vàng bóp cò.

Bị anh ta chĩa súng vào nhưng Lục Tân lại nở nụ cười kinh dị, đầu nghiêng sang một bên né tránh viên đạn gào thét bắn tới, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay của nhân viên vũ trang, nhân viên vũ trang lập tức có cảm giác cánh tay phải lạnh lẽo, giống như bị khí lạnh xâm nhập, dường như mất tự chủ, điều này khiến anh ta vừa giận vừa sợ, tay trái nhanh chóng buông xuống rút con dao găm bên ngoài đùi ra.

Nhưng khi anh ta rút con dao găm ra, tay phải lại không nghe theo sai khiến rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra và bắn một phát vào cánh tay trái.

Hai tay của anh ta lại đánh nhau, mà còn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Ngay sau đó, không còn là hai tay đánh nhau, hai chân anh ta cũng xoắn lại với nhau, thân người cũng lập tức uốn éo thành hình dáng kỳ quái, tựa như vai phải yêu bụng dưới bên trái, sườn trái yêu má phải...

...

...

Các nhân viên vũ trang khác chỉ trơ mắt nhìn bóng đen vụt qua như vậy, đội viên phía ngoài cùng bên trái đã biến thành hình dạng méo mó, trong lòng họ hoảng sợ không thể tả, không còn lo lắng về việc làm đồng đội bị thương, đồng thời giơ súng lên bắn về hướng đó.

Nhưng đồng đội bị họ bắn thành cái sàng, bóng đen kia lại không thấy đâu.

Họ hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó bất chợt ngẩng đầu và thấy rằng Lục Tân đang ở trong số họ.

Thậm chí, trên mặt anh còn lộ ra cười cảm thấy chơi rất vui.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều bàng hoàng, vừa lùi về sau vừa giơ súng lên.

Nhưng vào lúc này, bóng dáng vô cùng quỷ dị của Lục Tân đã lướt qua bọn họ.

"Xẹt"

Có người hét lên và vung con dao găm về phía bóng đen, nhưng cổ lại chợt lạnh, bởi vì cánh tay của anh ta đã bị vặn một cách kỳ quái, anh ta nghĩ rằng mình đang vung con dao găm về phía trước, nhưng thực tế là nhằm vào cổ bản thân một cách tàn nhẫn và lạ thường...

Có người tức giận nổ súng tới, nhưng tiếng súng lại vang lên từ phía sau.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện thấy chẳng biết lúc nào cổ mình đã bị vặn một trăm tám mươi độ và lúc này đang nhìn ra phía sau.

Không thể biết nó ồn ào đến thế nào vào thời điểm đó.

Trước cửa biệt thự vắng lặng, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng đạn bỗng đan xen.

Tất cả người lúc này đều trở nên quái lạ và uốn éo, giống như một đống đồ chơi không tự chủ được.

Ở giữa, còn có người nghe thấy tiếng cười như có như không của một cô bé.

Tiếng súng đột ngột vang lên, sự im lặng lạ lùng cũng chợt đến.

Có chừng bảy tám tên vệ sĩ, thân hình đều vặn vẹo ngã xuống đất, có người đã không thể nói thành tiếng.

Cũng có người vẫn còn thở, nhưng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngu ngốc.

"Hì hì, vui quá, thật là vui..."

Lục Tân xuất hiện giữa các thành viên của nhóm vũ trang nhớn nhác, cũng như các bộ phận súng ống, dao găm, vỏ đạn, cùng với các bộ phận người tán lạc đầy đất, hơi nghiêng đầu nhìn về phía em gái, lúc này cô em gái đang ngồi xổm bên cạnh anh, đôi mắt đen sáng ngời, vỗ tay khe khẽ, nhìn hỗn loạn xung quanh, như đang nhìn kiệt tác đầy đất của mình tràn đầy hưng phấn.

Nhận thức được ánh mắt của Lục Tân, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, dường như có chút cảnh giác.

Như thể cô sợ Lục Tân sẽ mắng mình.

Nhưng Lục Tân nhìn cô một lúc, chỉ hơi cúi xuống sờ đầu cô, không tán thưởng nhưng cũng không khiển trách.

Sau đó anh mới đứng thẳng dậy và nhìn xung quanh.

Trong mắt người khác, rõ ràng thân hình Lục Tân bỗng nhiên trở nên kỳ dị lại đột nhiên trở lại bình thường, nhưng dường như vốn không hề động đậy, giống như người vừa mới biến thành cái bóng đen kinh khủng, quái gở không phải anh và tất cả chuyện này không liên quan gì đến anh vậy.

Anh cẩn thận nhấc chân lên, tránh các nhân viên vũ trang trên mặt đất, như thể sợ giẫm phải họ.

Sau đó anh đi về phía cha con nhà họ Hứa đang ở bậc cửa.

"Đùng..."

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng súng, Lục Tân quay đầu lại một cách kỳ lạ.

Lúc này mới phát hiện thì ra là quản gia rớt xuống ban nãy, ngọ nguậy hồi lâu, vô tình bóp cò.

Sau đó, khẩu súng đã được nhắm vào trán ông ta, ngay lập tức lấy mạng ông ta.

Lục Tân yên lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận