Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 904: Thái độ là một vấn đề lớn (2)

Cảm xúc của giáo sư Bạch lại lần nữa bị gián đoạn.

Lục Tân quay lại nhìn ông ta, nói: "Sẽ làm ô nhiễm biển."

Giáo sư Bạch nhất thời không biết trả lời như thế nào, vô thức nở nụ cười: "Chỉ là một tàn thuốc thôi mà."

"Vậy cũng không được."

Lục Tân nghiêm túc nói: "Nếu nói theo cách nói chuyện của lão viện trưởng của chúng ta, thì tức là một tàn thuốc là chuyện nhỏ."

"Nhưng ném tàn thuốc là vấn đề của thái độ."

"Thái độ là một chuyện lớn."

Cảm xúc của giáo sư Bạch vẫn luôn không thể tiếp nối, chỉ đành nói theo Lục Tân: "Cậu nghĩ biển cả sẽ để tâm?"

"Biển cả tất nhiên sẽ không để tâm, vì chỉ là một tàn thuốc thôi."

Vẻ mặt của Lục Tân khiến người ta không thể phân biệt được là đang nghiêm túc hay đang xuất thần, nói: "Nhưng một tàn thuốc cũng là ô nhiễm, một người ném tàn thuốc vào nó, nó sẽ không để tâm, hai người ném hẳn cũng sẽ không, nếu là một trăm người... có lẽ cũng sẽ không..."

"Nhưng tôi nghĩ khi ngày càng có nhiều người ném tàn thuốc vào nó, vượt quá một giới hạn nhất định, nói sẽ bắt đầu tức giận, đúng không?"

"Như vậy hậu quả nhất định rất nghiêm trọng."

Sắc mặt giáo sư Bạch trở nên nghiêm trọng, một lúc sau ông ta mới nói: "Đạo lý này cậu học được từ đâu?"

Lục Tân quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt thản nhiên, nói: "Sách giáo khoa Tiểu học Trăng Máu."

"Bài học đầu tiên của môn Địa lý tự nhiên, con người phải yêu quý và giữ gìn môi trường."

Trong lúc nói chuyện, anh nhìn giáo sư Bạch có chút nghi hoặc: "Ông có học thức như vậy, lẽ nào chưa từng học qua?"

Giáo sư Bạch cuối cùng rời đi trong sự xấu hổ.

Những lời ông ta chuẩn bị từ đầu bị nghẹn lại không nói ra được một câu.

Điều mấu chốt nhất là ông ta cảm thấy mình không ngốc chút nào, thậm chí có thể nói là rất thông minh.

Nhưng cho đến khi rời đi, ông ta cũng không biết anh đồng chí đang thầm bày tỏ điều gì với mình...

Hay chỉ đơn giản là đang thảo luận với bản thân vấn đề tàn thuốc sẽ làm ô nhiễm biển?

Thông thường, vào thời điểm quan trọng như vậy, mỗi lời nói của một người quan trọng như vậy đều đáng để suy nghĩ sâu xa.

Vì vậy, đây nhất định là đang truyền đạt một điều gì đó với bản thân.

Nhưng giáo sư Bạch càng suy nghĩ kỹ, sự bình tĩnh và điềm đạm khi nói chuyện của Lục Tân kết hợp với biểu hiệu thường ngày của anh...

Trong tiềm thức, ông ta lại cảm thấy có lẽ mình thực sự đã suy nghĩ nhiều.

Có lẽ cậu ta thực sự chỉ đang thảo luận đến vấn đề sách giáo khoa tiểu học với mình?

Đang đau đầu suy nghĩ về điều đó, ông ta đến chỗ trợ lý và gõ nhẹ vào đầu nói:

"Đi nói với bọn họ, bắt đầu từ hôm nay, mọi hoạt động nghiên cứu và quan sát về đồng chí Lục đều dừng lại."

Sau khi nói xong ông vốn định rời đi, nhưng lại không nhịn được quay đầu lại nói thêm: "Ngoài ra, thông báo cho đội hỗ trợ, khi tháo dỡ căn cứ thí nghiệm và cứu chữa những người còn sống của Hải Thượng quốc, cũng nên chú ý thu hồi tất cả các loại rác trên biển..."

“Suy cho cùng, chúng ta phải bảo vệ môi trường biển.”

"..."

"..."

Sau khi giáo sư Bạch rời đi, Lục Tân lại lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian một mình.

Anh biết lúc này giáo sư Bạch tới tìm mình, nhất định là muốn nói gì đó với mình, dù sao lão già này cũng là một người rất thông minh, cho dù có mở đầu ông ta ra xem và nghiên cứu rõ mọi nếp gấp của vỏ não, cũng chưa chắc có thể biết tại sao ông ta thông minh. Vậy thì trong thí nghiệm vừa rồi, có lẽ ông ta cũng đã nhìn ra thứ gì đó khác thường…

Nhưng bây giờ Lục Tân không muốn nói tới những thứ này với ông ta.

Vì vậy Lục Tân đã cố ý tìm cớ nói vài câu vu vơ với ông ta.

Sự thật đã chứng minh lão già có vẻ thực sự sợ hãi trước một vài câu cố tình nói không rõ ràng của anh.

Không phải chỉ là cách nói sao...

Anh cũng biết...

Anh lại đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đều sôi nổi hẳn lên, đủ loại người, có người chúc mừng, có người thì tăng ca gấp để giải quyết giai đoạn tiếp theo của công việc, một cách có trật tự, dường như hoàn toàn khác với sự hỗn loạn và kiềm nén vừa rồi…

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, biển cả lại thay đổi diện mạo.

Giống như trở về thế giới thực.

Nhưng mà…

Lục Tân đang chậm rãi hút thuốc, nhìn xung quanh.

Mơ hồ có thể cảm nhận được, dường như bắt đầu từ nơi này, có thứ gì đó đã vĩnh viễn thay đổi.

Nước biển đen kịt xung quanh, rộng lớn vô biên, dường như ẩn chứa một thế giới khác. Khi Lục Tân thất thần nhìn nước biển đen, ánh mắt tựa như xuyên qua mặt biển đen ngòm, nhìn thấy một thế giới màu đỏ. Nơi đó đang có vô số quái vật, tranh nhau gào thét, bơi lượn và nhanh chóng lan truyền mọi thứ đã xảy ra ở đây theo cách riêng của chúng...

Ở phía bên này của mặt biển, tất cả mọi người đều đang reo hò chúc mừng thành công của họ...

Mà ở phía bên kia mặt biển, những con quái vật đó, có vẻ như... Phấn khích hơn, thậm chí là điên cuồng!

Lục Tân hít một hơi thật sâu và thu tầm mắt lại, hóa ra những gì vừa nhìn thấy đều là ảo giác.

Trên biển chỉ có hình ảnh phản chiếu của một vầng trăng đỏ, ánh trăng mờ nhạt nhuộm lên toàn bộ vùng biển một màu đỏ sẫm.

Lục Tân đột nhiên cảm thấy ngồi ở chỗ này thật nhàm chán.

Vì vậy, anh chợt mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng ném tàn thuốc xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận